Chương 9: Rạn Nứt
Một tuần sau vụ việc xảy ra, không khí trong công ty dường như vẫn bình thường, nhưng bên dưới bề mặt ấy là những cơn sóng ngầm đầy toan tính. Kim Dung và Hoàng Nam đã thành công trong việc đưa bài thi của mình lọt vào vòng trong, còn Thanh Hà và Duy Minh thì đang phải gồng mình tìm cách xoay chuyển tình thế.
Buổi sáng hôm đó, Thanh Hà đến văn phòng sớm hơn thường lệ. Đôi mắt cô lộ rõ sự mệt mỏi sau nhiều đêm mất ngủ. Cô không ngừng suy nghĩ về những gì đã xảy ra và tìm kiếm cách để chứng minh sự thật.
Duy Minh bước vào không lâu sau đó. Anh vẫn giữ vẻ ngoài điềm tĩnh, nhưng ánh mắt anh không che giấu được sự căng thẳng. Anh đặt cặp xuống bàn, nhìn cô chăm chú.
“Cô tìm được manh mối gì chưa?” anh hỏi, giọng khàn hơn thường lệ.
Thanh Hà khẽ lắc đầu. “Tôi đã thử kiểm tra tất cả các bản lưu trữ, nhưng không có gì. Tôi nghĩ… họ đã xóa sạch mọi dấu vết.”
Duy Minh nắm chặt tay, ánh mắt sắc lạnh. “Kim Dung và Hoàng Nam đã tính toán rất kỹ. Nhưng tôi không thể để yên chuyện này.”
“Chúng ta có thể làm lại từ đầu,” Thanh Hà nói, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy quyết tâm. “Dù muộn, nhưng nếu ý tưởng đủ tốt, họ sẽ phải xem xét lại.”
“Làm lại?” Anh bật cười, nhưng đó không phải tiếng cười vui vẻ. “Cô nghĩ họ sẽ cho chúng ta cơ hội sao? Họ đã thắng một bước, và bây giờ họ sẽ làm mọi cách để đè bẹp chúng ta.”
“Nhưng nếu chúng ta bỏ cuộc, chẳng phải chúng ta đã thua ngay từ đầu sao?”
Câu nói của cô khiến anh im lặng. Anh nhìn cô, đôi mắt ánh lên sự mâu thuẫn.
Cùng ngày hôm đó, trong khi Thanh Hà cố gắng tìm kiếm cách cứu vãn tình thế, Kim Dung không ngừng lan truyền những lời đồn ác ý.
“Tôi nghe nói bài thi của Thanh Hà bị loại vì không đủ sáng tạo,” cô ta nói với một nhóm đồng nghiệp. “Thật đáng tiếc. Cô ấy làm việc chăm chỉ mà lại không có kết quả.”
Những lời đồn lan rộng, và Thanh Hà bắt đầu cảm nhận được những ánh mắt dò xét từ xung quanh.
Hoàng Nam, trong khi đó, tiếp tục đóng vai một người bạn thân thiện. Anh tìm cơ hội tiếp cận Thanh Hà, cố gắng an ủi cô.
“Thanh Hà, đừng buồn quá. Có lẽ cô nên dành thời gian nghỉ ngơi. Cứ lao vào công việc như vậy không tốt cho sức khỏe.”
Cô nhìn anh, nụ cười gượng gạo. “Cảm ơn anh. Nhưng tôi không có thời gian để nghỉ ngơi. Còn rất nhiều việc phải làm.”
Hoàng Nam khẽ nhíu mày. “Cô luôn cứng đầu như vậy. Nhưng nếu cần bất kỳ sự giúp đỡ nào, tôi luôn sẵn sàng.”
Buổi tối, khi Thanh Hà và Duy Minh gặp nhau để bàn bạc, không khí giữa họ trở nên căng thẳng.
“Cô cứ nghĩ rằng làm lại từ đầu là cách giải quyết tốt nhất, nhưng cô không hiểu tình thế hiện tại đâu,” Duy Minh nói, giọng đầy áp lực.
“Thế anh muốn làm gì? Đứng yên chịu đựng sao?” Cô đáp trả, sự mệt mỏi trong lòng bộc lộ qua từng lời nói.
“Không, nhưng chúng ta cần chiến lược. Chúng ta không thể lao vào mà không có kế hoạch.”
“Vậy anh định làm gì? Anh cứ nói cần kế hoạch, nhưng anh có ý tưởng nào chưa?”
Câu hỏi của cô như một nhát dao, khiến anh lặng người. Anh biết cô nói đúng, nhưng sự bất lực và áp lực khiến anh không thể trả lời.
Cả hai im lặng trong một lúc lâu, chỉ có tiếng thở dài xen giữa không khí ngột ngạt.
“Có lẽ tôi đã sai khi nghĩ rằng chúng ta có thể làm điều này cùng nhau,” Duy Minh nói khẽ, ánh mắt không nhìn thẳng vào cô.
Thanh Hà sững người. Câu nói của anh khiến lòng cô đau nhói, nhưng cô không biết phải đáp lại thế nào.
Khi cô rời khỏi quán cà phê, cảm giác nặng nề đeo bám cô suốt chặng đường về nhà. Thanh Hà biết rằng giữa cô và Duy Minh không chỉ có sự bất đồng, mà còn là những tổn thương sâu sắc mà cả hai chưa thể đối mặt.
Đêm đó, nằm trên giường, cô không thể chợp mắt. Những ký ức về những lần cùng anh làm việc, cùng vượt qua khó khăn lại ùa về, khiến lòng cô dấy lên một cảm giác mất mát.
Trong khi đó, ở căn hộ của mình, Duy Minh ngồi lặng lẽ bên cửa sổ, nhìn ra bầu trời đêm. Anh cầm ly rượu trong tay, ánh mắt xa xăm.
Anh biết mình đã sai khi nói những lời tổn thương ấy, nhưng sự bất lực và nỗi sợ thất bại đã chiếm lấy anh. Anh không muốn làm tổn thương cô, nhưng anh không biết phải đối diện với mọi thứ như thế nào.
Kim Dung, từ xa, nhìn thấy sự rạn nứt giữa Thanh Hà và Duy Minh, nở một nụ cười đắc ý.
“Mọi thứ đang diễn ra đúng như kế hoạch,” cô ta nói, ánh mắt đầy sự hiểm độc.
Hoàng Nam ngồi đối diện, khẽ gật đầu. “Chúng ta chỉ cần một cú đẩy nữa, và mọi chuyện sẽ kết thúc.”
Bóng tối tiếp tục bao trùm, và những mưu đồ đen tối vẫn đang chờ cơ hội tấn công.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.