Chương 18: Cuộc Giải Cứu Kịch Tính
Trong căn phòng tối tăm, thời gian dường như ngừng lại. Thanh Hà cố gắng giữ bình tĩnh, mặc dù từng tế bào trong cơ thể cô đang gào thét sợ hãi. Cô hiểu rằng việc hoảng loạn sẽ không giúp được gì.
Bằng sự bình tĩnh, cô âm thầm quan sát xung quanh. Căn phòng có vẻ như là một kho hàng bỏ hoang, với những thùng gỗ cũ kỹ và mạng nhện phủ đầy góc tường. Tiếng gió rít qua những khe hở trên mái khiến không gian càng thêm rùng rợn.
Kim Dung đang đứng gần cửa, nói chuyện qua điện thoại với ai đó. Giọng cô ta nhỏ nhưng đầy căng thẳng:
“Đừng để lại dấu vết. Phải chắc chắn rằng mọi thứ sạch sẽ.”
Thanh Hà lắng nghe, cố ghi nhớ từng chi tiết. Nhưng tâm trí cô không ngừng nghĩ về một người: Liệu Duy Minh có tìm thấy mình kịp thời không?
Ở một nơi khác, Duy Minh ngồi trong xe, mắt dán chặt vào màn hình GPS. Chiếc xe khả nghi được cảnh sát xác định đã rẽ vào một con đường hẻo lánh dẫn tới khu vực ngoại ô.
Anh lái xe với tốc độ nhanh nhất có thể, trái tim đập dồn dập. Mỗi giây trôi qua là một bước gần hơn đến Thanh Hà – hoặc có thể là quá muộn.
Khi đến gần địa chỉ được chỉ định, anh tắt đèn xe, giảm tốc độ để không gây chú ý. Anh rút điện thoại gọi cho người bạn trong đội cảnh sát.
“Tôi đã đến nơi. Hãy sẵn sàng hỗ trợ nếu tôi ra tín hiệu.”
Trong kho hàng, Kim Dung quay lại nhìn Thanh Hà, ánh mắt cô ta đầy căm hận.
“Cô nghĩ mình giỏi lắm sao? Nghĩ rằng mình có thể lấy đi mọi thứ của tôi mà không phải trả giá?”
Thanh Hà đáp, giọng bình tĩnh nhưng sắc bén: “Chính chị đã tự làm điều đó với mình, Kim Dung. Không ai ép chị đi con đường này.”
Kim Dung cười nhạt, nhưng trong đôi mắt hiện lên tia bất ổn. Cô ta rút từ túi áo ra một con dao nhỏ, ánh thép lóe lên trong ánh đèn mờ.
“Cô thật sự nghĩ tôi sẽ để cô rời khỏi đây dễ dàng sao?”
Thanh Hà hít sâu, cố gắng không để lộ sự sợ hãi. Cô nhìn Kim Dung, ánh mắt đầy sự thách thức: “Nếu chị làm hại tôi, chị sẽ phải sống với điều đó suốt đời. Đừng để bản thân chìm sâu hơn nữa.”
Kim Dung khựng lại trong vài giây, nhưng cơn giận dữ nhanh chóng lấn át lý trí.
“Im đi!” cô ta hét lên, tiến lại gần hơn.
Đúng lúc đó, cánh cửa kho hàng bật tung.
“Dừng lại!”
Giọng nói của Duy Minh vang lên như một mệnh lệnh. Anh bước vào, ánh mắt sắc lạnh, trong tay cầm một thanh kim loại lấy từ gần đó.
Kim Dung quay ngoắt lại, đôi mắt trợn lên vì kinh ngạc.
“Anh… sao anh biết tôi ở đây?”
Duy Minh không trả lời. Anh tiến từng bước tới gần, ánh mắt không rời khỏi con dao trong tay Kim Dung.
“Thả cô ấy ra, Kim Dung. Đây là cơ hội cuối cùng của chị.”
Kim Dung lắc đầu, giọng run rẩy nhưng đầy sự thách thức: “Anh nghĩ mình có thể làm gì? Tôi không còn gì để mất!”
Trong khoảnh khắc căng thẳng ấy, Thanh Hà bất ngờ nghiêng người, đá vào chân ghế để tạo ra tiếng động lớn. Sự bất ngờ khiến Kim Dung mất tập trung trong giây lát.
Nhân cơ hội đó, Duy Minh lao tới, vung thanh kim loại và hất văng con dao khỏi tay cô ta. Kim Dung loạng choạng lùi lại, nhưng không kịp phản kháng.
Ngay lúc này, cánh cửa kho hàng lại bật mở. Hai cảnh sát bước vào, S***g trên tay.
“Đứng yên!” Một người hét lớn.
Kim Dung cứng đờ, nhìn quanh như tìm đường thoát, nhưng cô ta biết mọi chuyện đã kết thúc.
Khi mọi thứ lắng xuống, Thanh Hà được cảnh sát cởi trói. Cô đứng dậy, đôi chân run rẩy nhưng ánh mắt vẫn giữ vẻ kiên định.
Duy Minh bước tới, ánh mắt anh đầy sự lo lắng và hối hận. “Cô ổn chứ?”
Thanh Hà nhìn anh, khẽ gật đầu. “Tôi ổn. Cảm ơn anh đã đến kịp lúc.”
Cả hai nhìn nhau, không cần nói thêm lời nào. Những gì đã trải qua đủ để khiến họ hiểu rằng giữa họ là một sự gắn kết không thể tách rời.
Khi Kim Dung bị cảnh sát dẫn đi, cô ta ngoảnh lại, ánh mắt đầy sự cay đắng.
“Các người nghĩ mình thắng sao? Rồi một ngày, các người cũng sẽ phải trả giá.”
Nhưng lần này, những lời nói của cô ta chỉ là tiếng vọng vô nghĩa trong không gian rộng lớn.
Buổi tối, khi mọi thứ đã lắng xuống, Thanh Hà và Duy Minh ngồi trong quán cà phê quen thuộc. Cả hai im lặng hồi lâu, để thời gian xoa dịu những cảm xúc căng thẳng.
“Cô đã rất dũng cảm,” Duy Minh nói, phá vỡ sự im lặng.
Thanh Hà khẽ cười. “Tôi không biết mình dũng cảm hay ngu ngốc nữa. Nhưng tôi biết rằng, nếu không tin rằng anh sẽ đến, tôi đã không vượt qua được.”
Anh nhìn cô, đôi mắt ánh lên sự dịu dàng. “Tôi sẽ luôn đến, bất kể chuyện gì xảy ra.”
Câu nói ấy như một lời hứa, khiến lòng Thanh Hà dâng lên một cảm xúc khó tả. Cô mỉm cười, và lần đầu tiên sau nhiều ngày, cô cảm thấy nhẹ nhõm.
Nhưng cả hai đều biết rằng những thử thách phía trước vẫn còn đó, và họ sẽ phải cùng nhau đối mặt với mọi sóng gió.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.