Chương 14: Giằng Xé Niềm Tin
Cả tuần sau đó, bầu không khí giữa Thanh Hà và Duy Minh trở nên lạnh lẽo hơn bao giờ hết. Họ vẫn làm việc trong cùng một văn phòng, nhưng sự xa cách và im lặng giữa họ khiến mọi thứ trở nên ngột ngạt. Thanh Hà tránh ánh mắt của anh, trong khi Duy Minh cố gắng kiềm chế những lời muốn nói.
Mỗi ngày trôi qua, những ký ức về sự hợp tác, những lần cùng nhau vượt qua khó khăn lại hiện về trong tâm trí cô, khiến lòng cô đau nhói. Nhưng mỗi khi cô nghĩ đến những bức ảnh và sự thừa nhận của anh, sự tổn thương lại trỗi dậy.
Một buổi chiều, khi đang rà soát lại tài liệu cho dự án mới, Thanh Hà nhận được một cuộc gọi lạ.
“Thanh Hà, tôi cần gặp cô. Có chuyện này cô nhất định phải biết.”
Giọng nói của người phụ nữ bên kia rất quen thuộc – đó là Kim Dung.
“Chị muốn gì?” Thanh Hà hỏi, giọng cứng rắn.
“Cứ đến quán cà phê đối diện công ty. Tôi không ép cô, nhưng tôi nghĩ cô sẽ muốn nghe những gì tôi sắp nói.”
Dù cảm thấy có gì đó bất thường, nhưng sự tò mò đã khiến cô quyết định đến.
Tại quán cà phê, Kim Dung ngồi chờ sẵn, trên bàn là một tập tài liệu dày cộp. Cô ta nhìn Thanh Hà bước vào với một nụ cười nhạt.
“Tôi không nghĩ cô sẽ đến nhanh như vậy,” Kim Dung nói, giọng điệu đầy ẩn ý.
“Chị có chuyện gì thì nói nhanh đi. Tôi không có thời gian,” Thanh Hà đáp, ánh mắt không giấu được sự khó chịu.
Kim Dung nhấc tập tài liệu lên, đặt trước mặt cô. “Đây là toàn bộ giao dịch và liên lạc giữa tôi, Hoàng Nam, và… Duy Minh.”
Thanh Hà nhìn tập tài liệu, lòng dậy lên cảm giác bất an.
“Cô không tin tôi, đúng không?” Kim Dung nhếch môi. “Nhưng tôi khuyên cô nên xem qua. Cô sẽ hiểu rằng người mà cô tin tưởng nhất không hề đơn giản như cô nghĩ.”
Thanh Hà do dự, nhưng rồi cô cầm tập tài liệu lên và lật xem. Những trang giấy đầy các bản ghi chép, tin nhắn, và thậm chí cả một hợp đồng sơ bộ cho thấy sự hợp tác của Duy Minh với Kim Dung.
“Anh ta đã đồng ý với chúng tôi từ trước khi vụ việc xảy ra. Anh ta chỉ đang đóng vai người hùng để lấy lòng cô mà thôi,” Kim Dung nói, giọng ngọt ngào nhưng đầy độc ác.
Thanh Hà đóng tập tài liệu lại, cố gắng giữ bình tĩnh. “Chị nghĩ rằng tôi sẽ tin vào những thứ này sao?”
“Cô có quyền không tin. Nhưng cô nên tự hỏi, tại sao anh ta lại im lặng khi mọi chuyện xảy ra? Tại sao anh ta không bảo vệ cô ngay từ đầu?”
Thanh Hà đứng dậy, không nói thêm gì. Cô biết rằng ngồi lại sẽ chỉ khiến cô thêm rối trí.
“Cô có thể rời đi, nhưng hãy nhớ lấy lời tôi: Đôi khi, kẻ thù không phải là người đứng đối diện, mà là người đứng ngay cạnh cô.”
Kim Dung nhìn theo bóng lưng Thanh Hà rời đi, đôi mắt ánh lên sự thỏa mãn.
Tối hôm đó, Thanh Hà ngồi trong căn phòng nhỏ của mình, nhìn chằm chằm vào tập tài liệu. Cô không muốn tin những gì Kim Dung nói, nhưng những gì được viết trong đó khiến lòng cô chao đảo.
Cô nhớ lại từng khoảnh khắc giữa cô và Duy Minh: cách anh bảo vệ cô, những lần anh kiên nhẫn cùng cô làm việc, và cả những ánh mắt chân thành của anh.
Nhưng sự thật mà cô vừa đọc được là gì? Là bằng chứng không thể chối cãi, hay chỉ là một âm mưu khác?
Cuối cùng, cô quyết định gặp anh để làm rõ mọi chuyện.
Sáng hôm sau, khi Duy Minh vừa bước vào văn phòng, Thanh Hà đã đứng chờ sẵn ở hành lang.
“Chúng ta cần nói chuyện,” cô nói, ánh mắt đầy kiên định.
Anh gật đầu, dẫn cô vào một căn phòng họp nhỏ.
“Cô muốn hỏi về chuyện gì?” anh nói, giọng bình thản nhưng đôi mắt lại ánh lên sự lo lắng.
Thanh Hà đặt tập tài liệu lên bàn, nhìn thẳng vào anh. “Anh có thể giải thích chuyện này không?”
Anh nhìn vào tập tài liệu, đôi mắt thoáng hiện sự tức giận.
“Đây là trò của Kim Dung,” anh nói, giọng chắc chắn. “Tôi không hề ký bất kỳ thỏa thuận nào với cô ta. Những thứ này chỉ là bịa đặt để chia rẽ chúng ta.”
“Nhưng anh đã gặp họ. Và có vẻ như anh đã không nói hết sự thật với tôi.”
“Đúng, tôi đã gặp họ,” anh thừa nhận. “Tôi muốn tìm hiểu xem họ đang âm mưu gì, nhưng tôi không hề đồng ý hợp tác. Tôi chỉ không nói với cô vì tôi nghĩ rằng giữ khoảng cách với họ là cách tốt nhất để bảo vệ chúng ta.”
“Vậy tại sao Kim Dung lại có những tài liệu này? Và tại sao chị ta lại chắc chắn rằng tôi sẽ tin vào chúng?”
Duy Minh im lặng, ánh mắt đầy sự mâu thuẫn. Anh biết rằng, dù anh có giải thích thế nào, lòng tin của Thanh Hà đã bị rạn nứt.
“Tôi không biết làm sao để cô tin tôi,” anh nói, giọng nhỏ lại. “Nhưng tôi thề rằng, tôi chưa bao giờ phản bội cô.”
Thanh Hà nhìn anh, lòng dậy lên cảm giác đau đớn. Cô muốn tin anh, nhưng những gì cô vừa trải qua khiến cô không thể dễ dàng bỏ qua.
“Có lẽ, chúng ta cần một chút thời gian,” cô nói khẽ, rồi rời khỏi phòng.
Duy Minh nhìn theo bóng lưng cô, lòng ngập tràn sự hối hận và bất lực.
Ở một nơi khác, Kim Dung và Hoàng Nam đang âm thầm theo dõi từng diễn biến.
“Cô ta sẽ không thể tin anh ta nữa,” Kim Dung nói, ánh mắt đầy đắc ý. “Chúng ta chỉ cần chờ, và mọi thứ sẽ sụp đổ.”
Hoàng Nam im lặng, nhưng trong lòng anh ta lại dậy lên một cảm giác khác. Anh ta biết rằng, nếu mọi chuyện đi xa hơn, không chỉ có Thanh Hà bị tổn thương, mà cả anh ta cũng sẽ bị cuốn vào vòng xoáy của những âm mưu.
Những cơn sóng ngầm ngày càng lớn, và không ai biết điều gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.