Chương 10: Kế Hoạch Trả Đũa
Ngày hôm sau, Thanh Hà đến công ty với một tâm trạng nặng nề. Cuộc đối thoại với Duy Minh vào tối qua vẫn ám ảnh cô, khiến cô không thể tập trung vào công việc. Tuy nhiên, cô biết rằng nếu không làm gì, mọi nỗ lực của họ sẽ hoàn toàn tan biến.
Khi bước qua hành lang, cô nghe thấy những tiếng xì xào quen thuộc. Từng lời bàn tán từ các đồng nghiệp như những mũi dao nhọn đâm vào lòng tự tôn của cô:
“Nghe nói bài thi của Thanh Hà bị loại thẳng tay. Chắc là thiếu sáng tạo quá rồi.”
“Còn tưởng cô ấy giỏi lắm, ai ngờ cũng bình thường thôi.”
Cô cắn chặt môi, cố gắng giữ bình tĩnh. Nhưng khi bước vào phòng làm việc, cô bất ngờ thấy Duy Minh đang ngồi đó, vẻ mặt nghiêm nghị.
“Chúng ta cần nói chuyện,” anh nói ngay khi cô bước vào.
Thanh Hà khựng lại. “Nếu anh đến để tiếp tục những gì hôm qua, thì tôi không có thời gian.”
“Không,” anh đáp, giọng trầm hơn. “Tôi đến để xin lỗi.”
Cô ngạc nhiên nhìn anh, đôi mắt dịu đi một chút.
“Tôi đã sai,” anh nói, ánh mắt nhìn thẳng vào cô. “Tôi để áp lực khiến mình mất kiểm soát và nói những lời không nên. Nhưng tôi nhận ra rằng, nếu chúng ta không tiếp tục chiến đấu, thì tất cả những gì chúng ta đã làm đều vô nghĩa.”
Lời nói của anh khiến lòng cô dịu lại. Cô khẽ gật đầu, giọng nhẹ nhàng hơn. “Tôi cũng không muốn bỏ cuộc. Nhưng chúng ta phải tìm cách khác.”
“Chính vì vậy tôi đã nghĩ ra một kế hoạch,” anh nói, ánh mắt lóe lên sự quyết tâm.
Cả buổi sáng hôm đó, hai người cùng ngồi lại để phân tích tình hình. Họ rà soát lại toàn bộ các tài liệu, kiểm tra mọi manh mối có thể chứng minh rằng Kim Dung và Hoàng Nam đã đánh cắp ý tưởng.
“Chúng ta cần một bằng chứng cụ thể,” Duy Minh nói. “Không chỉ để lấy lại công bằng, mà còn để đảm bảo họ không thể tiếp tục làm điều này với bất kỳ ai khác.”
“Nhưng họ đã xóa hết dấu vết rồi,” Thanh Hà đáp, giọng lo lắng. “Chúng ta sẽ tìm thấy gì đây?”
“Có một thứ họ không thể xóa,” anh nói, ánh mắt sắc lạnh. “Dữ liệu trên hệ thống sao lưu của công ty.”
Thanh Hà nhìn anh, ánh mắt lóe lên hy vọng. “Anh nghĩ chúng ta có thể truy cập vào đó sao?”
“Chúng ta phải thử.”
Buổi chiều hôm đó, Duy Minh sử dụng mọi mối quan hệ mà anh có trong công ty để tiếp cận hệ thống sao lưu dữ liệu. Nhờ vào một nhân viên IT quen biết, anh đã lấy được quyền truy cập vào những bản lưu cũ trước khi tài liệu bị xóa.
“Đây rồi,” anh nói, mắt sáng lên khi nhìn thấy tập tin của họ. “Tài liệu gốc của chúng ta. Nó còn nguyên vẹn.”
Thanh Hà nhìn màn hình, lòng tràn ngập sự phấn khích. “Nếu chúng ta gửi tài liệu này kèm với bằng chứng rằng nó được chỉnh sửa từ máy tính của Kim Dung, ban giám khảo sẽ phải xem xét lại.”
“Đúng vậy,” anh đáp. “Nhưng chúng ta cần làm cẩn thận. Nếu họ phát hiện ra kế hoạch này, họ sẽ tìm cách chặn chúng ta.”
Tối hôm đó, khi mọi người đã rời văn phòng, Thanh Hà và Duy Minh âm thầm chuẩn bị bằng chứng. Họ viết một báo cáo chi tiết, đính kèm tài liệu gốc và toàn bộ dữ liệu log chứng minh rằng tài liệu đã bị chỉnh sửa từ máy tính của Kim Dung.
Khi hoàn tất, họ gửi toàn bộ bằng chứng đến ban giám khảo và bộ phận pháp chế của công ty.
“Chúng ta đã làm tất cả những gì có thể,” Thanh Hà nói, thở phào nhẹ nhõm.
“Phần còn lại là chờ đợi,” Duy Minh đáp, ánh mắt vẫn giữ vẻ căng thẳng.
Trong khi đó, tại một góc khác của thành phố, Kim Dung và Hoàng Nam đang tận hưởng chiến thắng tạm thời của mình.
“Bọn chúng không còn cơ hội nữa,” Kim Dung nói, cầm ly rượu trong tay. “Tất cả đã nằm trong tầm kiểm soát.”
Hoàng Nam mỉm cười. “Cô thật sự tin rằng chúng sẽ từ bỏ dễ dàng thế sao?”
Kim Dung nhún vai. “Tôi không quan tâm. Dù chúng có làm gì, tôi cũng đã chuẩn bị mọi thứ. Thanh Hà nghĩ mình giỏi, nhưng cô ta không đủ thông minh để thắng được tôi.”
Cả hai không biết rằng, kế hoạch trả đũa của Thanh Hà và Duy Minh đã sẵn sàng được triển khai. Sóng gió mới lại sắp sửa bắt đầu, nhưng lần này, mọi thứ sẽ không dễ dàng như họ nghĩ.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.