Sáng hôm sau, có lẽ bởi vì vẫn chưa quen với việc mình không mặc gì nằm ôm anh ngủ như vậy cho nên tôi tỉnh dậy từ rất sớm.
Đây là lần thứ hai tôi tỉnh giấc khi anh vẫn còn đang say ngủ. Mấy giọt nắng ban mai ngoài kia rọi qua cửa kính, đem chút ánh sáng nhàn nhạt êm dịu chiếu vào căn phòng thơm ngát mùi hương ái dục đêm qua, soi đầy lên khuôn mặt góc nghiêng tuấn tú của anh. Vẽ lên đó muôn vàn vầng hào quang lấp lánh.
Tôi khẽ xoay người được một góc bốn mươi lăm độ, dùng một tay gối tay lên đầu, tranh thủ ngắm nhìn người đàn ông tôi yêu đang lặng yên say ngủ, l*иg ngực của anh vẫn phập phồng đều đều theo từng nhịp thở, hai hàng mày cương nghị giãn ra vài phần, khóe miệng còn khẽ cong lên, nếu nhìn kỹ còn cảm nhận được sự thỏa mãn ẩn giấu sau vẻ mặt vô cùng thong dong tự tại ấy.
Tôi khẽ mỉm cười một cái!!!
Đây là tổng giám đốc quyền uy ở công ty khiến cho bao người cung kính cúi đầu đó sao?
Đây là người đàn ông lần đầu tiên gặp đã bóp cằm tôi đe dọa đó sao?
Là người lúc nào cũng lạnh lùng tàn nhẫn với tôi đó sao?
Không phải, tuyệt đối không phải.
Đây là người đàn ông tôi yêu, vô cùng yêu...Dù anh không yêu tôi nhưng chỉ cần mỗi sáng được thức giấc bên anh như thế này, tôi đã thấy thỏa mãn lắm rồi.
"Ngủ thêm chút đi".
Nghe giọng anh truyền đến, tôi giật mình luống cuống thu lại nụ cười của mình, tầm mắt còn tranh thủ liếc anh một cái. Không ngờ thấy anh vẫn yên tĩnh nhắm mắt, chỉ có khóe miệng là khẽ mấp máy mấy câu.
Cái người này thật là...ngủ mà vẫn phát hiện ra có người đang nhìn trộm sao?
Tôi có chút đỏ mặt, bối rối trả lời: "Em ngủ đủ rồi. Dậy làm bữa sáng cho anh đây".
Nói rồi, tôi vừa định chống tay ngồi dậy thì một bàn tay mạnh mẽ đã kéo tôi trở lại. Chỉ trong vòng hai giây, tôi đã nằm gọn trong l*иg ngực trơn nhẵn ấm áp của anh, mùi hương da thịt lại xộc vào trong cánh mũi.
"Anh chưa đủ"
Tôi ngẩn ra một hồi, đầu óc vì bị mùi hương của anh làm cho mơ hồ nhất thời vẫn chưa hồi phục lại được. Cho đến tận khi anh xoay người, lật tôi xuống bên dưới, cả cơ thể đè nặng lên tôi, tôi mới nhận ra cái "chưa đủ" ấy nghĩa là gì.
"Vẫn còn sớm, hôm nay tổng giám đốc đây cho em nghỉ một hôm"
"Á...Em...."
Hai chữ "không cần" tôi chưa kịp nói ra đã bị cánh môi anh nuốt trọn vào họng, tôi vốn tưởng bản thân không cần nghỉ ngơi một chút nào, tuy nhiên trên thực tế thì tôi đã nhầm rồi. Tôi không những nên nghỉ một hôm mà cần nghỉ nhiều hôm mới đúng.
Tổng giám đốc, anh bóc lột sức lao động của nhân viên quá đáng mà!!!
***
Những ngày tiếp theo, cuộc sống của tôi và anh vẫn tiếp diễn như bình thường. Ban ngày đến công ty, trước mặt mọi người chỉ đối xử với nhau ở mức độ tiêu chuẩn của cấp trên, cấp dưới. Ban đêm trở về nhà cùng nhau ăn cơm, cùng nhau bàn bạc chuyện công việc, cùng nhau uống trà, cùng nhau làm tình. Anh tuy chưa từng nói bất cứ lời yêu thương nào với tôi nhưng tất cả những hành động cử chỉ của anh đều dịu dàng hơn trước rất nhiều, không còn hờ hững xa cách với nhau như ban đầu nữa. Đại loại những ngày tháng đó rất bình yên và vui vẻ. Tuy nhiên, người ta lại thường nói rằng: trước cơn giông bão, bao giờ bầu trời cũng yên, mặt biển cũng lặng. Cho đến mãi sau này, khi kinh qua bao nhiêu sóng gió của cuộc đời rồi, tôi mới nghiệm ra những lời nói này vô cùng chí lý.
Thời gian đó, tôi đã gạt bỏ tất cả những thắc mắc về thân phận của anh, về cuộc hôn nhân của chúng tôi, về người phụ nữ tên H kia,..., không tò mò, không than phiền bất cứ điều gì. Tôi chỉ nghĩ đơn giản rằng: bây giờ thế này là đã đủ, trước kia có thế nào thì cũng đâu có nghĩa lý gì.
Trên thực tế, tôi đã sai. Sai hoàn toàn.
Bởi vì, để yêu một người, chí ít cũng nên biết một điều cơ bản về người ấy, còn tôi thì lại chẳng biết gì!!!
Hôm ấy, tôi đang dùng bữa trưa tại căng tin thì chị Hiền bê khay đồ ăn của mình đi đến trước mặt, lịch sự hỏi tôi:
"An An, chị ngồi đây được chứ?"
Đương nhiên là tôi cũng phải mỉm cười lịch sự lại, trả lời: "Được ạ. Chị ngồi đi"
"Dạo này em thế nào? Công việc có thuận lợi không?"
"Vâng ạ. Dần dần cũng bắt đầu quen với môi trường mới rồi"
"Em đến Diên Kính mấy tháng rồi nhỉ?"
"Dạ, hơn sáu tháng"
"Nhanh thật".
Dứt lời, hình như chị Hiền đang định nói gì thì điện thoại để bên cạnh đột ngột đổ chuông. Tôi vô tình liếc nhìn xuống nơi đang phát ra tiếng nhạc ấy, liền thấy màn hình hiển thị tên người gọi đến được lưu là: "My Darling"
Chị Hiền khẽ nhìn về phía tôi, sau đó mới khó xử cầm điện thoại lên: "An An, xin lỗi, đợi chị chút nhé"
Tôi khẽ gật đầu.
Chị ấy chần chừ vài giây rồi bấm nút kết nối. Do ở căng tin hơi ồn nên tôi không thể nghe ra đầu dây bên kia nói gì, cũng không muốn nghe. Chỉ là đúng lúc chị ấy gần cúp máy thì tôi có nghe loáng thoáng một giọng nói quen thuộc: "Biết rồi"
Giọng nói này...sao giống giọng của anh quá...
Trái tim tôi như vừa bị ai gõ mạnh một cái, đột nhiên thắt lại. Đúng lúc đó chị Hiền quay sang, lên tiếng:
"Xin lỗi. Để em đợi lâu, bạn trai của chị một ngày phải gọi đến mười mấy cuộc như vậy đấy".
"À. Bạn trai của chị thật tốt". Tôi miễn cưỡng cười cười, bàn tay nắm chặt chiếc muỗng trong tay.
Chị Hiền ánh mắt lập tức sáng ngời nhìn tôi, dường như không giấu nổi vẻ tự hào khi nhắc đến người đó: "Anh ấy ấy à, từ đầu đến chân cái gì cũng tốt. Chỉ tiếc...."
Nói đến đây, chị ấy ngừng lại, ánh mắt cẩn thận đánh giá sắc mặt của tôi vài giây, sau đó mới ôn nhu nói: "An An, có lẽ em đã biết rồi đúng không?"
Tôi biết chứ. Nhưng không phải là do anh thú nhận mà là do Dương nói với tôi. Tôi vốn không muốn tin, lại càng không muốn hỏi, cho nên từ khi biết chị ấy là thanh mai trúc mã của anh, tôi vẫn cố tỏ ra bình thường như không có gì xảy ra. Tôi đâu có tư cách gì mà ghen.
Tôi giả ngu, miễn cưỡng bày ra bộ mặt bình thản: "Biết gì cơ ạ?"
"Biết là bạn trai chị đã kết hôn rồi".
"Em không biết bạn trai chị là ai, làm sao biết được chứ?". Tôi vẫn tươi cười trả lời, dù lòng bàn tay đã trở nên run run.
"Hôm ở quán cafe, chị nghĩ em nhìn thấy rồi"
"Ý chị, bạn trai chị là tổng giám đốc?". Tôi vẫn cười, dù cơ hàm đã gần như cứng lại: "Vậy thì tốt quá, người đàn ông như vậy, quả thực đúng là rất tốt".
"Ừ, nhưng tiếc là, anh ấy lại kết hôn với em".
Cạch!!!
Tiếng chiếc muỗng trên tay tôi trượt xuống, rơi xuống khay thức ăn bên dưới. Thật ra tôi muốn trốn tránh, nhưng đây vốn là sự việc không thể trốn tránh được, sớm muộn gì cũng phải đối diện.
Tôi hít sâu một hơi, bây giờ đã quá giờ ăn trưa, căn tin đã dần dần vắng người qua lại: "Nếu nói vậy, chắc chị cũng biết, cuộc hôn nhân đó chỉ là một cuộc giao dịch bình thường"
"Tất nhiên chị biết. Anh ấy đã hứa, sớm muộn gì cũng sẽ quay về bên chị"
Tim tôi như bị ai gõ mạnh lần thứ hai, nhức nhối đến tận xương tủy.
Khi tôi còn chưa khôi phục lại cảm giác thì chị Hiền đã nhoài người nắm lấy bàn tay tôi: "An An, em có muốn biết lý do tại sao em phải kết hôn với anh ấy không?"
Trái tim tôi kêu gào thảm thiết: rõ ràng rất muốn biết, nhưng lý trí đã áp đảo tất cả lại vào trong lòng. Đúng lúc tôi định trả lời: "Không muốn" thì kim đồng hồ vang lên ba tiếng, báo hiệu đã đến giờ làm việc. Rút cục, tôi đành khó khăn trả lời:
"Bây giờ có lẽ muộn rồi. Để khi khác đi chị"
"Ừ. Có thời gian, chị sẽ mời em một ly cafe".
***
Cả ngày hôm ấy, tôi ngẩn ngẩn ngơ ngơ, không tập trung làm được việc gì nên hồn, mãi cho tới khi Dương gọi điện thoại đến cho tôi, tôi mới giật mình, uể oải nghe máy:
"Em đây"
"An An, lô máy móc cuối cùng mới được chuyển qua trong sáng nay, em đã xem chưa?"
"Xin lỗi, em bận quá, em chưa xuống phân xưởng. Để em đi xem ngay bây giờ đây".
"Không cần đâu, ngày mai anh qua đó ký tên vào biên bản giao hàng. Đợi anh rồi cùng đi cũng được".
"Không cần ký luôn sao ạ?"
"Tạm thời chưa cần"
"Vâng".
Lúc Dương chuẩn bị cúp máy, tôi vội vàng lên tiếng: "Anh Dương"
Đầu dây bên kia khựng lại vài giây, sau đó giọng Dương mang theo chút lo lắng, hỏi tôi: "Anh đây. An An, em có chuyện gì sao?"
"Em có thể hỏi anh một chuyện được không?"
"Ừ"
"Chuyện hôm trước anh nói, có phải là sự thật không?"
"Chuyện hôm trước?"
"Hôm ở tiệm cafe...anh có nói..."
"Em muốn hỏi về cô gái đó à?"
"Vâng"
"Tin này được chính người nhà của Diên Kính tiết lộ. Có lẽ không nhầm được đâu"
Ngừng một lúc, Dương thở dài: "An An, chuyện gì cũng có thể giải quyết được. Có việc gì thì nói với anh, được không?"
"Em biết rồi".
***
Tối đó, tôi vẫn cố gắng vui vẻ nấu cơm cho anh, mặc dù trong lòng cào xé như lửa đốt. Tôi thật sự đã dành tình cảm cho anh rất nhiều, nhiều đến nỗi có thể tình nguyện mãi mãi làm một con tằm nằm trong chiếc kén, vĩnh viễn không muốn biết bên ngoài có chuyện gì xảy ra. Tuy nhiên, tôi không thể ở trong kén mãi được.
Anh lặng lẽ gắp cho tôi một miếng thịt dê, bỏ vào bát: "An An, sắp tới anh định đi Uzbekistan"
"Uzbekistan ạ?"
"Ừ"
"Có hợp đồng bên đó hả anh?"
"Không, lần này đấu thầu mỏ vàng bên đó. Anh định đi đấu thầu"
Tôi vốn biết Diên Kính xưa nay kinh doanh đa ngành nghề, tuy nhiên ngành nghề tập đoàn chú trọng nhất là khai thác khoáng sản, đầu óc tôi hạn hẹp nên chỉ có thể nghĩ họ kinh doanh ở khu vực Đông Nam Á mà thôi. Bây giờ nhìn thái độ của Quân nói chuyện thản nhiên như vậy, cũng có thể dễ dàng đoán được, Diên Kính không đơn thuần chỉ là tập đoàn kinh doanh trong khu vực mà còn vươn ra tầm cỡ châu lục. Một tập đoàn bình thường sẽ rất khó được chính phủ nước ngoài cho phép khai thác tài nguyên nước mình, anh có thể sang Uzbekistan đấu thầu cả mỏ vàng của nước người ta như vậy, chắc chắn không phải hạng tầm thường.
Rút cục thì người đàn ông này còn bao nhiêu phần tôi không thể nhìn thấu được? Xung quanh anh có cả tỉ bí mật mà đến một chuyện hết sức giản đơn như thế này mà tôi cũng không biết. Chợt nghĩ lại thân phận: vợ của Hoàng Minh Quân, tôi lại thấy vô cùng nực cười.
Giữa lúc tôi còn đang ௱ô** lung suy nghĩ thì anh lên tiếng:
"Em có muốn đi cùng không?"
Tôi có hơi do dự, bởi vì một phần trong lòng vẫn còn ngổn ngang chuyện chiều nay, một phần sợ mình đi chỉ vướng chân vướng tay anh. Tôi đâu có kiến thức gì về khai thác khoáng sản, đi sang Uzbekistan có giúp anh được gì không?
"Em chỉ sợ vướng chân tay anh"
Anh thong thả đưa ly nước lên miệng, tao nhã uống một ngụm: "Lần này nếu đấu thầu thành công, anh sẽ đưa máy dò vàng tân tiến nhất vào sử dụng ở mỏ. Em am hiểu về máy móc thiết bị như vậy, đi theo có lẽ sẽ giúp được ít nhiều cho anh"
Giọng điệu của một nhà tư bản chính cống. Triệt để khai thác nguồn lợi cho mình.
Tôi nghe thấy vậy, đành gật gật đầu: "Được ạ".
"Nhân tiện, lần này anh đưa em đến một nơi"
"Dạ?"
"Anh chợt nhớ ra, chúng ta chưa đi tuần trăng mật".
"Chúng ta từng đi rồi". Tôi cụp mi mắt, trong đầu chợt thoáng qua hình ảnh ở Kyoto xinh đẹp cách đây hơn tám tháng.
"Lần đó..". Anh uống thêm một ngụm nước nữa, nói: "Không tính"
"Em biết chuyện giữa anh và Vân Mộc Kiều không có gì"
Tôi vốn tưởng Quân sẽ ngạc nhiên khi tôi nói như vậy, nhưng từ đầu đến cuối nét mặt của anh vẫn vô cùng bình thản, ánh mắt không thoáng qua một tia nào gọi là bất ngờ, chỉ duy trì một vẻ trầm tĩnh như mặt hồ không gợn sóng: "Nếu biết rồi thì lần này xem như anh đền lại cho em".
Tôi nắm chặt bàn tay, móng tay cắm vào trong da thịt đau nhói. Thật lòng tôi chỉ muốn nói: Em không quan tâm đến Vân Mộc Kiều, nhưng chuyện chị Hiền em không thể không quan tâm.
Anh lại gắp cho tôi thêm một miếng thịt nữa, bình thản nói: "Lần này anh đưa em tới con đường tơ lụa, em thích không?"
Hiếm khi anh dịu dàng hỏi ý kiến tôi như vậy. Tất nhiên là tôi thích. Thành ra, mấy lời vừa định nói lúc nãy, tôi lại phải nuốt ngược vào trong lòng. Thôi kệ, xong chuyến đi Uzbekistan lần này, tôi sẽ hỏi anh tất cả mọi chuyện. Đến lúc đó dù là anh xem tôi là công cụ để đạt được mục đích hay chỉ coi tôi như một món hàng được mua về. Tôi cũng cảm thấy thanh thản hơn là cứ sống mãi trong mơ hồ như bây giờ.
Tôi mỉm cười, gật gật đầu: "Thích ạ, em chưa đến đó bao giờ"
"Sau này, những nơi đẹp đẽ, anh nhất định sẽ dành thời gian đưa em đi".
Tôi híp mắt, niềm vui vẻ len lỏi vào tận trong đáy lòng. Kể từ khi chúng tôi chính thức là vợ chồng theo đúng nghĩa đến giờ, anh tuy vẫn lạnh nhạt, kiệm lời, nhưng dường như trái tim đã ấm áp hơn rất nhiều, hại tôi ngày qua ngày lại càng thích anh, mỗi giây mỗi phút trôi qua đều chân thành yêu anh thêm một ít.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.