Hắn lại không chịu uống thuốc. Sáng nay cô đến đã thấy hắn vứt hết thuốc xuống đất rồi. Tư Du giương mắt nhìn người làm lụm khụm nhặt từng viên thuốc nhỏ. Cô lấy máy ảnh trong túi xách ra, chằm chằm nhìn hắn ngồi trên sofa, đặt hai tay lên đầu gối, lưng thẳng như đang ђàภђ ђạ người làm, nhưng bản thân hắn mắt không thể thấy được
Hạ Phong trách móc từ trong bếp ra. Không ngừng khó chịu với tính cách khó chịu thất thường dạo này của hắn. Chợt nhìn thấy cô, bà im bặt. Tử Ngạn không nghe mẹ than phiền nữa thì nhíu mày, hắn nhận ra có điều không ổn. Chợt nghe tiếng máy ảnh, rồi tiếng è è của ảnh chạy ra. Tử Ngạn mày lại càng nhíu chặt hơn
- Cô đang ở đây? - người này thật đáng sợ, ngay cả bước đi hắn cũng không nghe thấy - cô chụp ảnh? - giọng hắn cao hơn một quãng. Lại còn chụp ảnh? Cô ta cuồng chụp ảnh hay thứ gì? Thật nham nhở!
- Tôi cũng không phải chụp anh, anh khó chịu cái gì? - Tư Du lắc lắc tấm ảnh cho ra hình rồi nhàn nhạt nói
- Cô.... - Tử Ngạn tức nghiến răng nghiến lợi, bởi vì đôi mắt không thể nhìn thấy nên hắn không tài nào xác minh được lời cô có bao nhiêu phần nói dối - CÔ CÚT KHỎI NHÀ TÔI NGAY! RỐT CUỘC LÀ CÔ MUỐN CÁI GÌ HẢ? - Tử Ngạn lấy gối trên sofa ném bừa nhưng cũng chỉ ném vào không trung như một tên ngốc
- Tôi chỉ muốn đôi mắt anh sáng lại - cô không ngần lại nói ra mục tiêu của mình. Cả hắn và mẹ hắn đều thoáng sững sờ, rồi sau đó, mỗi người lại theo đuổi một suy nghĩ riêng
- Mắt tôi? Sáng lại? CÔ MUỐN LÀM BỒ TÁT SỐNG HAY ĐỨC MẸ THÌ CŨNG NÊN ĐẾN NHÀ THỜ ĐI, Ở ĐÂY KHÔNG CÓ CHỖ CHO CÔ. Cô thừa biết tôi bị mù nên cố ý chọc tức tôi chứ gì? Tôi nói luôn cho cô rõ, mắt tôi mù rồi. LÀ MÙ RỒI! CÔ CÓ NGHE RÕ KHÔNG? - Tử Ngạn gào thét như điên, hốc mắt lại nóng rực lên - Cô đi đi. Tôi xin cô đấy, đi đi! Tôi không thể nhìn lại được đâu - Tử Ngạn loạng choạng xoay người, chân lại ***ng trúng cạnh bàn đau điếng, nhưng hắn cũng không có cảm giác
- Không phải như vậy. Mù, chỉ là di chứng sau tai nạn, có thể phục hồi được, chỉ cần anh có ý chí. Ba mẹ anh chưa bỏ cuộc, ngay cả một người xa lạ như tôi còn chưa bỏ cuộc, ANH ĐÃ BỎ CUỘC? Anh chẳng hề có trách nhiệm với đôi mắt của mình, vậy mà còn đòi gánh vác cả một tập đoàn lớn? Anh không hề có tư cách chút nào. Được thôi, bây giờ anh cứ về phòng, đóng cửa, hằng ngày ăn cơm, tắm rửa, mà sống qua ngày từ đây cho đến lúc ૮ɦếƭ. Anh không cần phải bận tâm hàng ngàn người ngoài nhà máy làm việc cật lực ra sao để kiếm miếng ăn, cũng không cần bận tâm ba anh ở công ty bị người khác nhìn với ánh mắt gì, cũng chẳng cần biết thế giới ngoài kia đẹp như thế nào. Những thứ đẹp đẽ, không bao giờ nhìn được bằng mắt thường
Tư Du nói mà như mất bình tĩnh. Cô về đây không phải để thấy dáng vẻ muốn buông xuôi tất cả của hắn. Cô về đây là để trông nom hắn một chút. Nhưng hắn làm cô quá thất vọng! Tạ Tử Ngạn ngày xưa của cô đâu? Người không hề bỏ cuộc, luôn bám riết lấy cô hằng ngày, luôn miệng muốn nói làm bạn với cô, khiến cô thay đổi, bây giờ đang ở đâu?
Rõ ràng không phải cái người râu tóc lởm chởm này. Hắn khựng lại một chút rồi khó khăn đi lên lầu. Cô nhìn theo, nhìn bóng lưng khòm xuống của hắn, lòng não nề vô cùng. Cuộc sống ở công ty vốn không đơn giản gì, cô đã rất mệt mỏi và có thể nhận ra, thời gian nghỉ phép của mình không đáp ứng nổi, cô đã rất hoang mang
Tư Du nhặt gối dưới đất lên, phủi bụi rồi đặt về vị trí cũ của nó. Hạ Phong nhìn từng động tác của cô mà cảm thấy mủi lòng. Gật đầu chào bà một cái, cô rời đi. Hạ Phong ôm mặt khóc nức trong bếp. Bà đã rất sợ! Bà cũng rất sợ, sợ như Tử Ngạn vậy. Sợ lời bác sĩ nói về đôi mắt của hắn như quả bóng trôi lơ lửng giữa bầu trời, bất cứ lúc nào cũng có thể vỡ, hoặc có thể không bao giờ vỡ
Mong manh, và ít hy vọng. Vì vậy từ lúc từ bệnh viện trở về nhà cho đến nay, bà không hề nói với hắn về bệnh tình của mình. Hằng tháng chỉ đến bệnh viện khám mắt, nhận thuốc, rồi uống cho qua ngày mà không hề biết mắt mình đến khi nào mới sáng lại. Khi nghĩ đến Tử Ngạn mỗi sáng thức dậy, mong rằng khi mở mắt mình có nhìn thấy ánh sáng, nhưng rồi lại không có, tim bà thắt lại quằn quại
Bà đã từng có một tia suy nghĩ bỏ cuộc trong đầu. Bà là mẹ, nhưng cũng chưa bao giờ động viên hắn cố lên, hãy uống thuốc, nghỉ ngơi, rồi đôi mắt kia sẽ trở lại. Chưa bao giờ, bởi vì chính bà cũng sợ lời mình nói ra sáo rỗng, lại càng làm hắn.... Mà không, là bà nhu nhược. Bà không nên làm như vậy. Một lời cô gái kia nói, liền làm đảo lộn cả cuộc sống suốt 6 tháng mà gia đình họ cố gầy dựng
Hạ Phong hi vọng, cô đến, chính là một hy vọng mới đối với hắn. Chưa từng có ai khắc chế được hắn, mà bà lại thấy, lại thấy hổ thẹn hơn với cô. Bà không cần biết cô đến đây với mục đích gì, muốn cái nhà này hay cả Phúc Nhật, chỉ cần làm con trai bà có lại niềm tin vào cuộc sống, bà đã mãn nguyện lắm rồi. Đó chắc cũng là lí do Tử Thiên cố chấp muốn giữ cô lại cho dù bà có gặng hỏi
3h chiều. Ánh nắng vẫn còn gắt lắm. Phúc Nhật lại bận rộn như lúc trước, mà không, là bận rộn hơn lúc trước. Xen lẫn với tiếng máy photo, tiếng gõ bàn phím và tiếng pha cafe, là tiếng trò chuyện chán ghét và lười biếng
- Cô nói xem, cái cô gái nhỏ kia là bồ nhí của lão giám đốc chắc? Tại sao trong một đêm liền đưa cô ta lên vị trí tổng quản lý, thay đổi sành sạch tất cả, bắt chúng ta làm việc thâu đêm. Cô xem, da mặt cô đã xấu đến mức nào - nữ nhân viên vừa nói vừa chỉ chỉ vào mặt mình
- Theo tôi thấy, là cô ta thấy cái bụng mình ra đe dọa. Mấy cô nói xem, Phúc Nhật bây giờ đã thành ra như vậy, phá sản lúc nào không hay, nếu như có thêm tin đồn, e rằng chống đỡ không nổi
- Tôi thì nghĩ, Phúc Nhật dù sao cũng sẽ phá sản trong nay mai, cô ta có lên, chắc cũng chỉ tranh thủ lấy ít tiền bỏ trốn - một nữ nhân viên khác khoanh tay, khoan khoái uống cafe
Một đám trưởng phòng khác vừa kết thúc cuộc họp ồn ào đi ra, đám nhân viên kia im thin thít, xếp hàng cúi đầu. Không phải những người kia không nghe thấy lời đồn thổi trong nhân viên, mấy lão trưởng bối liền thở dài. Âm lãnh lúc nãy trong phòng họp của cô gái thật đáng sợ. Kinh khủng hơn, tổng giám đốc ngồi đó mà không hề nói một câu nào, chỉ trầm mặc nhìn chằm chằm vào biểu đồ trên máy chiếu, khác với bình thường luôn la hét ầm ĩ của ông
Nhưng mà theo cái nhìn lâu năm của bọn họ, kế hoạch của cô là bất khả thi. Một cô gái giống như mới ra trường lại đi theo hướng đầu tư như vậy, cũng không suy xét đến tình hình vốn ở công ty đã cạn kiệt đến mức nào, còn liều mạng muốn đầu tư vào thị trường Hàn Quốc, như vậy khác nào Gi*t Phúc Nhật. Tổng giám đốc không nói, bọn họ cũng không dám lên tiếng
Chỉ là, cô gái này bị người khác chê cười và khinh thường quá nhiều về trình độ của mình. Không ai nắm rõ được lai lịch của cô, chỉ biết cô là từ Mĩ trở về nước, không lâu sau được tổng giám đốc tín nhiệm đưa vào công ty, hơn nữa còn giao cho chức vụ "dưới một người, trên vạn người" đó, khiến không ít người phản đối
- Ông xem, tiền lãi công ty đã thấp đến nổi tiền lương cho nhân viên còn trả không đủ. Tôi chỉ sợ cuối năm nay chúng ta không có tiền thưởng
- Ông còn nghĩ đến tiền thưởng? Chi bằng ông rút vốn, chuẩn bị đầu tư chỗ khác cho rồi, tôi thấy Phúc Nhật này sắp phá sản cũng đâm lo
- Mấy ông nói gì vậy? Dù sao chúng ta cũng tâm huyết với Phúc Nhật đã lâu, nói bỏ không dễ
- Chứ ông bảo bây giờ tôi phải nghe lời đứa con nít đáng tuổi con gái tôi đó sao?
Tranh cãi vẫn tiếp tục diễn ra. Tư Du siết chặt hồ sơ trong tay, lặng người nhìn bọn họ rời đi. Cô biết thử thách lần này không dễ, nhưng cô không có thời gian giải thích với họ tại sao cô lại trở về, tại sao lại giúp đỡ, tại sao lại để công ty đi theo hướng đó. Bọn họ vĩnh viễn không thể hiểu hết. Mà cô cũng không cần họ hiểu, chỉ cần nghe theo lời cô là được. Bởi vì đây là cách duy nhất cứu rỗi Phúc Nhật
- Tư Du - Tử Thiên nhẹ nhàng kêu cô. Tư Du dời tầm mắt
- Vâng? - ánh mắt không còn sắt bén như lúc nãy, cô cũng nhẹ nhàng đáp lại
- Uống một ly cafe không? - ông vui tính đề nghị
- Bác không sợ nhân viên đồn thổi sao?
- Vậy là cháu không biết ngày xưa bác và bà xã thế nào rồi. Đi, đi rồi bác kể cho nghe - không để cô từ chối, ông khéo léo đẩy cô đi. Tư Du chỉ biết vô lực mà làm theo
Quán cafe mà ông chọn, khác hẳn với suy nghĩ của cô, là một phong cách giản dị màu tràm, tiếng nhạc nhẹ nhàng và rất vắng người. Tư Du không nói nhiều, kêu cho mình một ly nước cam
- Cháu không nghĩ bác sẽ đến đây
- Đâu có. Bác thấy quán nào vắng vắng thì tạt vào thôi chứ cũng không nghĩ nhiều - cafe ra, Tử Thiên nhấp một ngụm rồi cười ha hả - cháu yên tâm đi. Bọn họ nói vài ba ngày rồi sẽ hết thôi, giống như ngày xưa, Tiểu Phong là nhân viên phòng nhân sự, hai người chúng ta quen nhau chịu biết bao nhiêu lời đàm tiếu - Tư Du không nói gì, chỉ gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, mắt lại dời ra ngoài đường lớn, nhìn người đi bộ lác đác. Thấy cô có hơi mang máng suy tư, Tử Thiên cũng không đùa nữa - cháu chắc về kế hoạch của mình chứ
- Cháu đã nghiên cứu rất lâu - nước cam ra, Tư Du không vội uống - trước mắt, đó là biện pháp tốt nhất để vực dậy
- Cháu thấy tình hình của Phúc Nhật hiện tại có thể đáp ứng nổi?
- Nếu nhân viên có ý chí, còn nếu lười biếng, e rằng có mười cái kế hoạch hoàn hảo cũng không tài nào cứu nổi Phúc Nhật. Còn bác, bác nghĩ sao?
- Thật ra, bác đã lâu rồi không động vào công việc, tình hình công ty dạo này mới nắm rõ, xu thế hiện giờ bác cũng không cập nhật, cho nên, nếu cháu thấy chắc chắn, vậy cứ theo quyết định của cháu đi
- Như vậy.... - cô có hơi lưỡng lự, như vậy, cô thấy không ổn cho lắm. Dù sao Phúc Nhật và cô cũng không hề có chút quan hệ gì, tự mình quyết định có hơi....
- Ổn cả. Dù sao bây giờ, người có năng lực nhất cũng chỉ có cháu, bọn ta không trông cậy vào cháu thì biết trông cậy vào ai đây, phải không? - mắt nheo híp lại, Tử Thiên nói giọng chắc chắn
.......
- Vâng, cháu sẽ làm vậy
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.