" Hạ Anh, em yêu anh bao nhiêu? "
" Rất yêu! Rất yêu! Rất yêu "
" Vậy em hiến gan cho Linh Lung có được không? "
" Được, miễn điều đó làm anh vui "
Cuộc phẫu thuật được tiến hành một cách thuận lợi. Trong căn phòng bệnh, Hạ Anh dần dần tỉnh lại, cô khẽ cử động, vết thương chợt nhói lên khiến cô nhíu mày, cô ước mình vừa mở mắt ra là có thể thấy anh.
Nhưng căn phòng hoàn toàn trống không, chỉ có tiếng kêu liên tục của thiết bị y tế.
Hơn ba ngày, cô không thấy anh vào thăm cô, các y tá ở đây phục vụ cô rất chu đáo, nhưng người cô cần là anh, nhưng rốt cuộc, anh đã đi đâu?
Ngày hôm đó, khi đã thấy khỏe hơn, cô bèn ra khỏi phòng đi dạo, không biết là vô tình hay hữu tình cô bắt gặp anh đang ở trong phòng bệnh khác, cẩn thận chăm sóc cho người con gái ấy.
Là Linh Lung.
Cô bước chậm rãi, cách một tấm kính cô thấy anh đang đút cháo cho cô ấy, cô ấy nũng nịu nói bản thân không muốn ăn nữa, anh liền khuyên cô ấy nên ăn nhiều vào.
Cô ấy lắc đầu, anh cũng đành thôi.
Anh hỏi cô ấy có còn đau không, cô ấy mỉm cười, lắc đầu nhẹ.
Anh rót nước cho cô ấy uống, sau đó còn cẩn thận chỉnh giường thấp xuống để cô ấy nghỉ ngơi. Anh còn yêu thương hôn nhẹ lên trán của cô ấy.
Rõ ràng, cô là vợ anh cơ mà, vậy mà ba ngày nay anh không hề vào gặp cô.
Anh chỉ thuê y tá chăm sóc cô, còn bản thân lại tận tụy chăm sóc cô ấy.
Cô ấy đau vì vết thương, thì cô cũng đau vậy. Cô cũng muốn được anh đút cháo, được anh chỉnh giường nằm, được anh hôn lên trán vậy.
Nhưng anh chưa từng, chưa từng một lần đối với cô như thế.
Thấy anh khẽ khàng bước ra khỏi phòng, cô lùi bước chân. Anh nhìn thấy cô, nét mặt có phần bất ngờ, cô không nhìn anh mà cúi gằm mặt, hai tay nắm chặt vạt áo bệnh nhân.
" Sao em không vào phòng nằm nghỉ đi. Đứng đây làm gì? "
" Lăng Trác, sao ba ngày nay, anh không vào thăm em? "
" Tôi bận !" anh lạnh lùng.
" Bận ở bên cô ấy sao? "
" Hạ Anh, tôi không có bổn phận phải trả lời cô "
" Em là vợ anh mà "
" Cô là vợ của mẹ tôi mới phải, là bà ấy ép tôi cưới cô, giữa chúng ta vốn không hề có tình yêu "
" Em đã hiến gan cho cô ấy, một lời hỏi han quan tâm của anh cũng không có sao? "
" Nếu không có cô, tôi và Linh Lung đã đến được với nhau. Đó là cái giá cô phải trả. Tôi đã cưới cô, bây giờ còn đòi tôi quan tâm, cô tham lam quá rồi đó !"
Dứt câu, anh quay mình bỏ đi.
Muốn chồng mình quan tâm, cũng là tham lam sao?
Hạ Anh khóc nấc lên, làm cho vết thương trở nên đau nhói, cô ôm bụng, đau đớn nhăn mặt. Cuối cùng ngất đi không biết chuyện gì.
Lăng Trác nghe tiếng động, đột ngột dừng bước chân, khi quay lại đã thấy Hạ Anh nằm bất tỉnh trên sàn, anh hoảng hốt, vội vã đến bên cô.
" Hạ Anh, cô có sao không? "
Hạ Anh được cấp cứu, bác sĩ nói cô không sao, là do quá kích động, đã chạm đến vết thương.
Ở trong phòng, Lăng Trác anh ngồi cạnh giường cô. Trong lòng đầy phiền não, lúc nãy anh đã hơi nặng lời với cô.
Ba ngày qua, anh bận rộn việc công ty, rồi lại vào bệnh viện, không phải anh không muốn qua để chăm sóc cho cô, nhưng Linh Lung kêu vẫn còn đau nên anh không thể bỏ cô ấy.
Đột nhiên, cánh cửa phòng bệnh bị một lực mạnh mẽ đẩy vào.
" Lăng Trác, đứa con trời đánh, mày dám lợi dụng Hạ Anh để nó hiến gan cho con hồ ly tinh kia? "
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.