Chương 50: Hồi Kết Viên Mãn
Dự án "Cánh Cửa Thế Giới" đạt được thành công ngoài mong đợi. Sản phẩm không chỉ chiếm lĩnh thị trường châu Âu mà còn bắt đầu lan rộng sang các khu vực khác trên thế giới. An Nhiên và Dương Thần Hà, cùng đội ngũ của họ, đã chứng minh rằng sự quyết tâm và lòng tin có thể vượt qua mọi thử thách.
Nhưng đây không chỉ là câu chuyện về sự nghiệp, mà còn là hành trình tình yêu giữa hai con người từng đứng ở hai thế giới khác biệt.
Một buổi tối, khi dự án đã bước vào giai đoạn ổn định, anh mời cô đi ăn tối tại một nhà hàng trên tầng cao nhất của một tòa nhà chọc trời. Bầu trời đêm trong vắt, ánh đèn thành phố lấp lánh như những vì sao.
“Cô còn nhớ ngày đầu tiên chúng ta gặp nhau không? Trên chuyến bay định mệnh ấy,” anh nói, giọng nói trầm ấm.
Cô mỉm cười, ánh mắt ánh lên sự dịu dàng. “Làm sao em quên được? Lúc đó, em đã nghĩ rằng, anh là người lạnh lùng và khó gần nhất mà em từng gặp.”
Anh khẽ cười, ánh mắt tràn đầy sự yêu thương. “Còn tôi, tôi đã nghĩ rằng cô là một người có thể phá vỡ mọi rào cản mà tôi tự dựng lên quanh mình. Và đúng là cô đã làm được.”
Anh đứng dậy, bước đến bên cô, lấy từ túi áo một chiếc hộp nhỏ. Khi mở hộp, ánh sáng từ viên kim cương trên chiếc nhẫn phản chiếu lấp lánh trong ánh đèn vàng ấm áp.
“An Nhiên, cô đã cùng tôi vượt qua mọi khó khăn, không chỉ trong công việc mà cả trong cuộc sống. Cô đã khiến tôi tin rằng, tình yêu không phải là thứ xa xỉ, mà là một điều tuyệt vời mà con người ta xứng đáng có được. Hãy để tôi được cùng cô xây dựng một cuộc đời mới. Cô đồng ý làm vợ tôi chứ?”
Những lời nói ấy khiến cô nghẹn ngào. Cô nhìn anh, cảm nhận được sự chân thành trong từng câu chữ.
“Em đồng ý,” cô nói, giọng nói run run vì xúc động.
Anh mỉm cười, đeo chiếc nhẫn vào tay cô, và cả hai ôm chặt lấy nhau dưới ánh đèn lung linh của thành phố.
Đám cưới của họ được tổ chức trong một khu vườn nhỏ nhưng đầy ấm áp, với sự hiện diện của gia đình, bạn bè, và những đồng nghiệp thân thiết.
An Nhiên mặc một chiếc váy cưới trắng đơn giản nhưng tinh tế, ánh mắt lấp lánh hạnh phúc khi bước đi trên thảm hoa. Dương Thần Hà, trong bộ vest đen lịch lãm, không thể rời mắt khỏi cô.
“Em thật đẹp,” anh thì thầm khi cô bước đến bên cạnh anh.
“Hôm nay anh cũng không hề lạnh lùng chút nào,” cô đáp, nở một nụ cười trêu chọc.
Lễ cưới diễn ra trong tiếng cười và những lời chúc phúc từ mọi người. Đối với họ, đây không chỉ là một lời hứa hẹn, mà còn là cột mốc đánh dấu một hành trình mới, nơi tình yêu và niềm tin sẽ mãi đồng hành.
Sau đám cưới, họ cùng nhau đi du lịch đến những nơi mà cả hai từng mơ ước. Dưới ánh nắng của biển xanh hay trong làn sương mờ của những ngọn núi, họ cảm nhận được sự bình yên và hạnh phúc trong từng khoảnh khắc.
Dù quay trở lại với công việc sau tuần trăng mật, cả hai đều biết cách cân bằng giữa sự nghiệp và tình yêu. Họ không chỉ là bạn đời, mà còn là đồng đội, cùng nhau vượt qua mọi thử thách mới trong cuộc sống.
Một buổi chiều, khi hoàng hôn buông xuống, họ cùng nhau ngồi trên ban công, nhìn ra thành phố lấp lánh ánh đèn.
“Anh nghĩ rằng, cuộc sống của chúng ta bây giờ giống như ánh đèn này. Luôn sáng rực, nhưng cũng luôn cần sự nuôi dưỡng và chăm sóc,” anh nói, ánh mắt dịu dàng.
“Em tin rằng, chỉ cần chúng ta ở bên nhau, mọi thứ sẽ luôn rực rỡ,” cô đáp, ánh mắt lấp lánh niềm hạnh phúc.
Dưới bầu trời đầy sao, họ cảm nhận được rằng, hành trình của mình chỉ vừa mới bắt đầu. Nhưng dù con đường phía trước có ra sao, họ biết rằng, với tình yêu và niềm tin, không gì là không thể.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.