Chương 45: Những Giao Lộ Định Mệnh
Sau lời thổ lộ chân thành của Dương Thần Hà, mối quan hệ giữa anh và An Nhiên dường như đã bước sang một trang mới. Tuy nhiên, thực tế không phải lúc nào cũng dịu dàng như ánh sao đêm. Những áp lực từ công việc, những biến cố không ngờ tới, và những lựa chọn định mệnh đang chờ họ ở phía trước, khiến cả hai phải đối mặt với những thử thách chưa từng có.
Một tuần sau, trong cuộc họp chiến lược hàng quý của tập đoàn Dương Thần, không khí trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết. Kế hoạch mở rộng sang thị trường châu Âu đã đạt được nhiều tiến triển, nhưng sự cạnh tranh khốc liệt từ đối thủ khiến nhiều thành viên trong hội đồng quản trị bắt đầu tỏ ra e ngại.
“Thị trường châu Âu là một cơ hội lớn, nhưng nếu chúng ta không kiểm soát tốt chi phí và nguồn lực, dự án này có thể trở thành con dao hai lưỡi,” một thành viên hội đồng lên tiếng.
“Chúng tôi cũng nhận được thông tin rằng đối thủ đã ký hợp đồng với một trong những đối tác mà chúng ta đang nhắm tới. Điều này sẽ gây khó khăn rất lớn cho chúng ta,” một người khác nói thêm.
An Nhiên, người đã dành nhiều tuần nghiên cứu và phân tích thị trường, đứng lên trình bày quan điểm của mình.
“Thưa các thành viên hội đồng, em hiểu rằng mọi người lo lắng về những rủi ro, nhưng chúng ta không chỉ dựa vào may mắn. Đội ngũ của chúng ta đã xây dựng một chiến lược vững chắc, tập trung vào giá trị dài hạn và sự khác biệt mà đối thủ không thể sao chép. Điều quan trọng nhất bây giờ là sự quyết tâm và sự đồng lòng,” cô nói, ánh mắt kiên định.
Dương Thần Hà, người vẫn lặng lẽ quan sát từ đầu buổi họp, lên tiếng sau phần trình bày của cô.
“Tôi đồng ý với An Nhiên. Đây là thời điểm chúng ta phải bước lên, thay vì chần chừ. Thành công chỉ đến với những người dám bước ra khỏi vùng an toàn. Nếu không tin tưởng vào đội ngũ của mình, chúng ta sẽ không bao giờ đạt được những gì đã đề ra.”
Lời nói dứt khoát của anh khiến cả phòng họp trầm ngâm. Sau vài phút bàn bạc thêm, hội đồng quản trị nhất trí tiếp tục kế hoạch mở rộng.
Dù nhận được sự ủng hộ từ hội đồng, An Nhiên biết rằng áp lực trên vai cô giờ đây còn lớn hơn bao giờ hết. Việc triển khai kế hoạch ở châu Âu đòi hỏi sự phối hợp chặt chẽ giữa các phòng ban, cùng với việc giải quyết những vấn đề phát sinh từ đối tác quốc tế.
Một buổi chiều, khi đang làm việc tại văn phòng, cô nhận được tin nhắn từ Minh Hà: “An Nhiên, bộ phận kỹ thuật báo rằng có vấn đề với phần mềm quản lý dữ liệu cho dự án. Chúng ta cần họp gấp.”
Ngay lập tức, cô triệu tập một cuộc họp với các trưởng bộ phận để tìm hiểu nguyên nhân. Sau gần hai giờ thảo luận, họ phát hiện rằng hệ thống phần mềm đã bị lỗi trong quá trình cập nhật, dẫn đến việc mất một phần dữ liệu quan trọng.
“Chúng ta cần khôi phục dữ liệu ngay lập tức. Nếu không, tiến độ sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng,” Trần Quân, trưởng bộ phận kỹ thuật, nói.
“Anh hãy phối hợp với đội IT để xử lý. Nếu cần, tôi sẽ thuê một đội ngũ bên ngoài hỗ trợ,” cô nói, giọng nói cương quyết.
Dù vấn đề được kiểm soát sau đó, nhưng sự cố này khiến cô cảm nhận rõ ràng hơn về mức độ mong manh của mọi thứ. Chỉ một sai sót nhỏ cũng có thể đẩy họ vào tình thế nguy hiểm.
Giữa những áp lực công việc ngày càng lớn, An Nhiên nhận ra rằng mối quan hệ giữa cô và anh bắt đầu xuất hiện những khoảng cách nhỏ. Cả hai đều bận rộn với công việc, và những khoảnh khắc riêng tư dường như ngày càng ít đi.
Một buổi tối, khi cả hai cùng làm việc muộn tại văn phòng, cô nhìn anh, ánh mắt thoáng chút mệt mỏi. “Giám đốc, em cảm thấy rằng chúng ta đã không còn thời gian để nói chuyện như trước đây.”
Anh ngẩng lên từ màn hình máy tính, nhìn cô với ánh mắt dịu dàng. “Tôi biết. Công việc đang chiếm quá nhiều thời gian của chúng ta. Nhưng tôi hứa rằng, khi dự án này ổn định hơn, tôi sẽ dành cho cô những gì cô xứng đáng.”
Những lời nói của anh khiến cô thấy ấm lòng, nhưng cũng không thể xóa tan hết những lo lắng trong lòng. Cô tự hỏi, liệu mối quan hệ này có thể vượt qua được áp lực từ công việc và những thử thách đang chờ phía trước hay không.
Giữa lúc mọi thứ đang rối ren, cô bất ngờ nhận được một lời mời từ một tổ chức phi chính phủ quốc tế. Họ đề nghị cô tham gia vào một dự án nhân đạo quy mô lớn tại châu Phi, nơi cô có thể sử dụng kỹ năng và kinh nghiệm của mình để đóng góp cho cộng đồng.
Lời mời này khiến cô rơi vào tình thế khó xử. Dự án tại châu Phi là một cơ hội lớn để cô thực hiện ước mơ giúp đỡ cộng đồng, nhưng nếu chấp nhận, cô sẽ phải rời xa tập đoàn, xa anh, và từ bỏ tất cả những gì cô đã cùng anh xây dựng.
Cô quyết định giữ im lặng về lời mời này, vì chưa biết phải đối mặt với nó như thế nào.
Một buổi tối, khi cô đang ngồi trong quán cà phê quen thuộc, cô gặp lại một người bạn cũ thời đại học – Hương Lan.
“An Nhiên, trông cậu mệt mỏi quá. Công việc có ổn không?” Hương Lan hỏi, ánh mắt quan tâm.
“Ổn, nhưng mình đang phải đưa ra một quyết định khó khăn,” cô đáp, kể sơ qua về lời mời từ tổ chức quốc tế.
Hương Lan khẽ cười, đặt tay lên tay cô. “Cậu phải tự hỏi chính mình: điều gì là quan trọng nhất với cậu? Nếu là công việc, hãy tiếp tục. Nếu là tình cảm, hãy lắng nghe trái tim mình. Và nếu cậu muốn cả hai, cậu phải sẵn sàng chiến đấu để cân bằng mọi thứ.”
Những lời nói ấy khiến cô trầm tư. Liệu cô có thể tìm ra một cách để giữ cả sự nghiệp và tình yêu, hay cô sẽ phải chọn một trong hai?
Tối hôm đó, khi trở về văn phòng để lấy một số tài liệu, cô nhìn thấy anh vẫn đang ngồi làm việc. Dưới ánh đèn bàn, anh trông như đang gánh cả thế giới trên vai.
“Giám đốc, anh vẫn chưa về sao?” cô hỏi, bước vào phòng.
Anh ngẩng lên, mỉm cười nhẹ. “Tôi muốn hoàn thành nốt báo cáo trước khi ngày mai đến. Còn cô, sao còn ở đây muộn thế?”
Cô do dự một lúc, rồi nói: “Em có một chuyện muốn nói với anh. Em nhận được một lời mời từ một tổ chức quốc tế. Họ muốn em tham gia vào một dự án nhân đạo tại châu Phi.”
Anh sững sờ trong giây lát, ánh mắt thoáng chút bất ngờ. “Cô đã quyết định chưa?”
“Chưa. Em không muốn rời xa anh và dự án này. Nhưng em cũng không thể phớt lờ cơ hội để thực hiện ước mơ của mình,” cô nói, giọng nói đầy trăn trở.
Anh im lặng một lúc lâu, rồi nói: “Tôi hiểu. Đây là một quyết định khó khăn, và tôi không muốn ép cô chọn điều gì cả. Nhưng tôi muốn cô biết rằng, dù cô quyết định thế nào, tôi luôn ủng hộ cô.”
Những lời nói ấy khiến cô nghẹn ngào. Cô biết rằng, dù lựa chọn thế nào, cô cũng sẽ không bao giờ quên được ánh mắt của anh trong khoảnh khắc đó.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.