Chương 35: Ngọn Gió Thay Đổi
Thành công của buổi họp báo không chỉ giúp đội ngũ của Dương Thần Hà lấy lại niềm tin từ nhà đầu tư, mà còn khẳng định vị thế của họ trên thị trường. Nhưng khi ánh sáng rực rỡ của chiến thắng tạm thời lùi lại, những cơn sóng ngầm trong công ty vẫn chưa hoàn toàn biến mất.
An Nhiên, dù được anh trấn an nhiều lần, vẫn cảm thấy sự căng thẳng bao trùm mỗi khi đi ngang qua những hành lang, nơi những lời bàn tán lặng lẽ vang lên. Dự án đã đến giai đoạn nước rút, nhưng cô biết rằng, đây cũng chính là thời điểm mà bất kỳ sơ suất nào cũng có thể khiến mọi thứ sụp đổ.
Một buổi sáng, khi An Nhiên vừa bước vào văn phòng, điện thoại của cô rung lên với một tin nhắn từ một số lạ.
“Cô nghĩ rằng mình đã thoát khỏi tất cả sao? Cơn bão thực sự còn chưa bắt đầu.”
Tin nhắn ngắn gọn, nhưng từng chữ như lưỡi dao sắc nhọn đâm vào lòng cô. Cô ngồi lặng một lúc lâu, lòng dâng lên những cảm giác vừa sợ hãi vừa bất an.
Ngay lập tức, cô gọi cho anh.
“Giám đốc, em vừa nhận được một tin nhắn lạ. Em nghĩ rằng, người đứng sau những âm mưu này vẫn chưa dừng lại,” cô nói, giọng nói run nhẹ.
“An Nhiên, tôi sẽ cho người điều tra ngay lập tức. Nhưng trước hết, cô hãy bình tĩnh. Tôi sẽ không để bất kỳ ai làm tổn thương cô,” anh nói, giọng nói trầm ấm nhưng đầy uy lực.
Buổi chiều hôm đó, một thông tin bất ngờ khiến cả đội ngũ rơi vào trạng thái hoang mang. Một trang tin tức lớn bất ngờ đăng tải bài viết với tiêu đề: “Dự án của tập đoàn Dương Thần gặp nguy cơ đình trệ do rắc rối nội bộ.”
Bài viết không chỉ đưa ra những thông tin sai lệch, mà còn ám chỉ rằng, An Nhiên là nguyên nhân gây ra những vấn đề gần đây.
“Làm sao họ có thể viết như vậy? Ai đã tiết lộ những điều này?” Minh Hà thốt lên, khi mọi người tập trung tại phòng họp để bàn bạc.
An Nhiên ngồi lặng lẽ, cảm giác tội lỗi tràn ngập trong lòng dù cô biết rằng mình không làm gì sai.
“Bình tĩnh,” Dương Thần Hà lên tiếng, giọng nói trầm ấm nhưng sắc lạnh. “Đây rõ ràng là một đòn đánh nhằm vào uy tín của chúng ta. Nhưng tôi muốn tất cả mọi người hiểu rằng, chúng ta sẽ không để điều này làm ảnh hưởng đến công việc.”
Anh quay sang cô, ánh mắt dịu lại. “An Nhiên, cô không cần lo lắng. Tôi tin cô, và tôi sẽ không để bất kỳ ai dùng cô làm cái cớ để phá hoại dự án này.”
Ngay sau đó, anh triệu tập một cuộc họp nội bộ để điều tra rõ ràng. Các bộ phận liên quan được yêu cầu rà soát lại toàn bộ quy trình làm việc, cũng như kiểm tra nguồn gốc của những thông tin bị rò rỉ.
“Chúng tôi đã tìm thấy một vài dấu vết từ hệ thống email nội bộ. Có vẻ như có ai đó đã cố tình sử dụng tài khoản chung để gửi thông tin ra bên ngoài,” Trần Quân, trưởng bộ phận kỹ thuật, báo cáo.
“Liệu chúng ta có thể xác định được ai đứng sau chuyện này không?” anh hỏi, giọng nói lạnh lùng.
“Chúng tôi đang truy vết. Nhưng điều này sẽ cần thêm thời gian,” Trần Quân đáp, vẻ mặt nghiêm trọng.
Tối hôm đó, khi mọi người đã về hết, anh và cô cùng ngồi lại trong phòng họp, ánh đèn vàng nhạt phủ lên không gian yên tĩnh.
“An Nhiên, tôi biết rằng cô đang cảm thấy áp lực. Nhưng tôi muốn cô nhớ rằng, tôi luôn ở đây,” anh nói, ánh mắt dịu dàng nhìn cô.
“Em chỉ lo rằng, những điều này sẽ ảnh hưởng đến anh. Em không muốn mình trở thành gán***,” cô thú nhận, giọng nói nhỏ nhẹ.
Anh lắc đầu, nắm lấy tay cô. “Cô không phải là gán***, và cô sẽ không bao giờ là gán***. Cô là lý do khiến tôi có thêm động lực để tiếp tục chiến đấu.”
Những lời nói ấy như một ngọn gió mát lành xua tan những nỗi lo trong lòng cô.
Hai ngày sau, Trần Quân báo cáo kết quả điều tra: kẻ đứng sau những thông tin rò rỉ chính là một nhân viên cũ đã rời công ty cách đây ba tháng. Hắn ta đã sử dụng các tài khoản nội bộ mà hắn từng truy cập để gây ra rắc rối.
“Chúng tôi đã liên lạc với pháp lý và sẽ tiến hành các thủ tục để bảo vệ công ty,” anh nói, ánh mắt kiên định.
Thông tin này giúp mọi người thở phào nhẹ nhõm. Nhưng anh biết rằng, vẫn còn nhiều thứ cần phải làm để bảo vệ uy tín của đội ngũ.
Vài ngày sau, anh và cô cùng tham dự một buổi hội thảo quốc tế, nơi anh trình bày về dự án như một ví dụ điển hình của sự sáng tạo và minh bạch trong ngành.
Trước hàng trăm chuyên gia và đối tác tiềm năng, anh tự tin trình bày về những bước đi táo bạo nhưng đầy tính chiến lược của đội ngũ.
“Chúng tôi không chỉ xây dựng một dự án, mà còn tạo nên một tầm nhìn mới về cách một doanh nghiệp có thể thay đổi cộng đồng,” anh nói, giọng nói trầm ấm vang lên trong hội trường.
Khi buổi hội thảo kết thúc, anh và cô nhận được vô số lời khen ngợi và lời mời hợp tác từ các đối tác quốc tế.
“Chúng ta đã làm được,” anh nói, khi họ đứng bên lề hội thảo, ánh mắt ánh lên niềm tự hào.
“Em nghĩ, đây chỉ là khởi đầu,” cô đáp, mỉm cười.
Tối hôm đó, khi trở về khách sạn, anh và cô cùng đứng trên ban công, ngắm nhìn thành phố rực rỡ ánh đèn.
“An Nhiên, tôi biết rằng, chúng ta đã trải qua rất nhiều thử thách. Nhưng tôi tin rằng, chỉ cần có cô bên cạnh, không gì là không thể,” anh nói, giọng nói trầm ấm.
“Em cũng tin rằng, dù có khó khăn thế nào, chỉ cần chúng ta luôn tin tưởng lẫn nhau, mọi chuyện sẽ ổn,” cô đáp, ánh mắt dịu dàng.
Họ đứng đó, cảm nhận trái tim mình hòa chung một nhịp.
Dưới bầu trời đầy sao, tình yêu và niềm tin của họ như ngọn lửa sáng rực, sẵn sàng vượt qua mọi sóng gió để hướng tới tương lai.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.