Chương 32: Cơn Bão Lặng Lẽ
Sau khi các nhà đầu tư quốc tế chính thức tham gia dự án, bầu không khí trong đội ngũ trở nên phấn khích hơn bao giờ hết. Thành công của buổi thuyết trình đã củng cố lòng tin của mọi người, nhưng đồng thời, cũng đặt lên vai họ một áp lực mới: thực hiện đúng những gì đã cam kết.
Tuy nhiên, giữa sự bận rộn của công việc, An Nhiên vẫn không thể quên được tin nhắn đe dọa mà cô nhận được. Dù Dương Thần Hà đã trấn an cô rằng mọi chuyện sẽ được giải quyết, nhưng cảm giác bất an vẫn bủa vây lấy cô.
Một buổi sáng, khi An Nhiên đang ở văn phòng, Minh Hà bước vào với vẻ mặt lo lắng.
“An Nhiên, cô có thấy gì lạ không? Tôi nghe nói rằng, có người trong đội ngũ đang cố tình làm rò rỉ thông tin về dự án,” Minh Hà nói nhỏ, ánh mắt lén lút nhìn xung quanh.
“Rò rỉ thông tin? Ai lại làm chuyện đó?” An Nhiên nhíu mày.
“Tôi không biết, nhưng có vẻ như có một vài người không hài lòng với những thay đổi trong cấu trúc đội ngũ. Cô phải cẩn thận, An Nhiên. Cô là người được giám đốc tin tưởng nhất, nên rất có thể cô sẽ trở thành mục tiêu,” Minh Hà nói, giọng nói đầy lo lắng.
An Nhiên khẽ gật đầu, cảm giác lo lắng trong lòng càng dâng cao.
Tối hôm đó, khi cô gặp anh trong văn phòng, cô kể lại những gì Minh Hà đã nói.
“Em nghĩ rằng, có ai đó trong đội ngũ không muốn dự án này thành công. Và em lo rằng, họ sẽ không chỉ dừng lại ở việc rò rỉ thông tin,” cô nói, giọng nói đầy lo lắng.
Anh trầm ngâm một lúc lâu, ánh mắt sắc bén hiện rõ sự trăn trở. “Tôi cũng đã nghe thấy những lời đồn này. Nhưng tôi không muốn kết luận gì khi chưa có bằng chứng.”
“Anh nghĩ chúng ta nên làm gì?” cô hỏi.
“Tôi sẽ cho điều tra kỹ lưỡng. Nhưng điều quan trọng nhất, An Nhiên, là cô phải luôn giữ an toàn. Tôi không muốn bất kỳ điều gì xảy ra với cô,” anh nói, giọng nói đầy nghiêm túc.
Cô gật đầu, cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn một chút khi biết rằng, cô không phải đối mặt với chuyện này một mình.
Hai ngày sau, một sự cố bất ngờ xảy ra. Một tài liệu quan trọng liên quan đến kế hoạch phát triển dự án bị phát hiện đã biến mất khỏi hệ thống nội bộ.
Ngay khi nhận được tin, anh triệu tập toàn bộ đội ngũ vào phòng họp. Không khí căng thẳng bao trùm căn phòng, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía anh.
“Tôi không muốn buộc tội ai khi chưa có bằng chứng, nhưng tôi muốn mọi người hiểu rằng, đây không phải là một trò đùa. Nếu tài liệu này rơi vào tay đối thủ, toàn bộ dự án sẽ gặp nguy hiểm,” anh nói, giọng nói trầm ấm nhưng đầy quyền uy.
“Chúng tôi đã yêu cầu bộ phận kỹ thuật kiểm tra lại hệ thống, và hiện tại, chúng tôi nghi ngờ có sự can thiệp từ bên trong,” anh tiếp tục, ánh mắt quét qua từng người trong phòng.
An Nhiên ngồi lặng lẽ ở góc bàn, cảm giác lo lắng càng lớn. Cô không thể ngăn mình nghĩ rằng, sự cố này có liên quan đến những tin nhắn đe dọa mà cô đã nhận được.
Buổi tối hôm đó, khi cô đang ở văn phòng, Trần Quân – trưởng bộ phận kỹ thuật, bước vào với vẻ mặt nghiêm trọng.
“An Nhiên, tôi vừa phát hiện một điều rất lạ,” anh nói, đặt một tập tài liệu lên bàn cô.
“Chuyện gì vậy?” cô hỏi, cảm giác bất an dâng lên.
“Dữ liệu bị mất không phải bị xóa, mà đã bị sao chép. Và tôi đã tìm thấy địa chỉ IP của người đã thực hiện việc này. Nhưng điều lạ là, địa chỉ đó lại dẫn về tài khoản của cô,” Trần Quân nói, ánh mắt đầy nghi ngờ.
Cô sững sờ, cảm giác như mặt đất dưới chân mình sụp đổ. “Không thể nào! Em không làm chuyện đó! Anh phải tin em!”
“Tôi không buộc tội cô, nhưng tôi nghĩ chúng ta cần phải làm rõ chuyện này. Nếu không, mọi chuyện sẽ trở nên rất phức tạp,” Trần Quân nói, giọng nói nghiêm trọng.
Khi cô kể lại chuyện này cho anh, ánh mắt anh trở nên sắc bén.
“An Nhiên, tôi tin cô. Nhưng nếu chuyện này không được giải quyết, nó sẽ trở thành cái cớ để người khác tấn công cô,” anh nói, giọng nói trầm ấm nhưng đầy cương quyết.
“Em không biết ai đã làm chuyện này, nhưng em sẽ không để họ hủy hoại mọi thứ mà chúng ta đã xây dựng,” cô nói, ánh mắt kiên định.
“Tôi sẽ cho điều tra ngay lập tức. Và tôi hứa rằng, chúng ta sẽ tìm ra sự thật,” anh nói, ánh mắt nhìn thẳng vào cô.
Hai ngày sau, kết quả điều tra từ bộ phận kỹ thuật đã làm sáng tỏ mọi chuyện. Hóa ra, một nhân viên trong đội ngũ, vốn không hài lòng với những thay đổi gần đây, đã cố tình sử dụng tài khoản của cô để che giấu hành động của mình.
Khi mọi chuyện được đưa ra ánh sáng, người nhân viên đó bị sa thải ngay lập tức, và anh cũng tổ chức một cuộc họp để làm rõ mọi hiểu lầm.
“Tôi muốn tất cả mọi người hiểu rằng, An Nhiên không liên quan đến sự cố này. Cô ấy là một trong những người quan trọng nhất trong đội ngũ, và tôi sẽ không để bất kỳ ai làm tổn thương cô ấy,” anh nói, giọng nói cương quyết.
Những lời nói ấy không chỉ bảo vệ danh tiếng của cô, mà còn khiến mọi người trong đội ngũ thêm tin tưởng vào anh.
Tối hôm đó, khi cô và anh đứng trên tầng thượng, ngắm nhìn ánh đèn rực rỡ của thành phố, cô cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn bao giờ hết.
“Cảm ơn anh, vì đã luôn tin tưởng em,” cô nói, giọng nói nhẹ nhàng.
“Cô không cần cảm ơn. Tôi tin cô, vì tôi biết rằng, cô là người mà tôi có thể đặt trọn niềm tin,” anh đáp, ánh mắt dịu dàng.
“Em nghĩ, dù có khó khăn thế nào, chỉ cần chúng ta tin tưởng lẫn nhau, mọi chuyện đều có thể vượt qua,” cô nói, ánh mắt ánh lên sự kiên định.
“Đúng vậy. Và tôi biết, với cô bên cạnh, tôi có thể vượt qua mọi thử thách,” anh nói, nắm lấy tay cô.
Họ đứng đó, giữa bầu trời đêm đầy sao, cảm nhận tình yêu và niềm tin mãnh liệt.
Dù biết rằng còn nhiều khó khăn phía trước, nhưng họ đều tin rằng, với nhau, không gì là không thể.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.