Liên Vi men theo vách tường, ngồi bệt xuống, òa khóc lớn.
Chuyện tình đến giờ, cô muốn sao?
Trong tất cả mọi chuyện, cô cũng là người bị hại mà!
Cô vĩnh viễn cũng không thể quên cái đêm đáng sợ ấy, cái đêm xỉ nhục. Giống như ma quỷ vậy, lúc nào cũng quấn lấy cô, giày vò cô, hủy hoại tất cả những thứ mà cô có.
Lúc đó, Lăng Hoàng Lệ rời đi, Vương Lãng Thần không màng đến cô, đi tìm khắp nơi tìm cô ta, cả người gần như sụp đổ. Đau khổ cũng không rõ, cô cũng không biết phân biệt rõ là hương vị gì, chạy đến bar uống R*ợ*u, một ly rồi lại một ly, cuối cùng lại say mèm, không biết trời đất gì hết. . .
Cho đến khi tỉnh lại, đã thấy mình ở trong một hẻm tối có bao nhiêu là mùi. Một khuôn mặt có râu ria xồm xoàm, trên mặt có một vết hằn sâu, đang тһô Ьạᴏ mà cởi sạch quần áo của cô.
Mà cô, cũng vì quá sợ hãi, cũng chẳng thể kêu cứu hay la hét, chính xác vì chút sức cũng không còn. Cô chỉ có thể khóc và khóc, mặc cho hắn luận động luân phiên trong cơ thể mình, lại bắn thứ chất lỏng nhớt nhác đó vào mình.
Đó thực là một sự sỉ nhục lớn với cô!!!
Lúc đó, cô chỉ muốn ૮ɦếƭ đi, nhưng cô lại nhớ, do họ hại cô thành như vậy, mình không thể ૮ɦếƭ trong đau khổ, sỉ nhục mà để họ nhởn nhơ vui vẻ sống hạnh phúc. Hận thù, chính hận thù đã vực cô dậy, giúp cô thoát khỏi cái ૮ɦếƭ.. . . .
Tháng sau, cô đi khám thì lại phát hiện mình mang thai, lại muốn phá bỏ, cứ do dự mãi, cuối cùng lại quyết định giữ nó lại.
Thừa dịp lúc đó anh buồn, say R*ợ*u, vảy máu lên giường, sau đó nói với anh mình và anh đã xảy ra quan hệ, Mượn gió bẻ măng, nói đây là con của họ.
Nhưng mấy năm nay, cô luôn lo sợ anh sẽ phát hiện bí mật này, sợ anh phát hiện đây không phải con anh, sẽ vứt bỏ cô và con, quay trở về bên ả đàn bà đó. Đứa con này. . .là thứ duy nhất mà cô có thể kiềm chân anh. . . . .
Mà.. . . hôm nay Lăng Hoàng Lệ trở về, nếu anh biết được sự thật, người thiệt hại lớn nhất vẫn là cô. Cô lúc này như con chim bị giam trong ***g, sống trong đau khổ và âu lo. . .
Cô thành ra thế này, tất cả là do ả đàn bà đó mà ra. Do cô ta, mà cô mới bị một chuyện sỉ nhục như vậy. . .
Triệt hạ Lăng Hoàng Lệ, đó là điều mà cô suy nghĩ ngay lúc này.. . . .
____________________________________________________________________
. . . . . . . . . . Lăng thị - Chi nhánh tại Bắc Kinh. . . . . . . . .
- Tổng giám đốc, năm phút nữa có cuộc họp cổ đông.
- Mấy giờ rồi?
- Bốn giờ rưỡi ạ.
- Hủy cuộc họp ngày hôm nay.- Nói rồi cô lấy chiếc áo vest trắng, khoác lên vai, đi xuống đại sảnh công ty, rồi đi ra garage.
Hôm nay, là ngày học đầu tiên mà cô cho Vũ Kì và Kì Thư học trường ở Bắc Kinh, chưa quen bạn nào, cô sợ chúng buồn mà cô lại không đón chúng đúng giờ, tối về lại giận cô.
Đỗ xe trước cửa trường học, vừa bước xuống xe, cô đã thấy một đám đông hướng về phía giữa trường. Tò mò mà cô cũng chạy vào xem, thì lại thấy hai bóng dáng nhỏ bé quen thuộc đang đứng ở giữa:
- Xin cho tôi vào.- Mọi người cũng rất biết điều mà tránh ra, cô đi vào giữa. Đập vào mắt cô là Liên Vi. . . . . đang định giơ tay tát vào má Vũ Kì. Mà Kì Thư thì khép nép đứng phía sau anh trai, vẻ mặt sợ hãi. Mọi người thì đứng đầy ở đó, vậy mà không ai vào cứu, chẳng lẽ họ không thấy hai đứa trẻ đang bị bắt nạt?
Bàn tay kia đang định buông xuống vào má trái của tiều Kì, cô chợt bắt tay của Liên Vi lại, lạnh lẽo nói:
- Cô tát con trai tôi một phát, tôi sẽ tát cả gia đình cô mỗi người mười phát.- Cô giương lên ánh mắt lạnh lẽo, mà hai đứa trẻ nhìn thấy mẹ như nhìn thấy vị cứu tinh, chợt núp sau lưng cô.
- Cô nghĩ cô làm được sao?- Liên Vi cô ta sợ nhưng vẫn to mồm.
- Một chữ họ Lăng tôi, còn nặng gấp trăm lần chữ họ Liên nhà cô.- Nói rồi cô hất tay cô ta ra, cô ta lảo đảo suýt ngã.
Thì. . . một bàn tay đỡ lấy thân hình của cô ta, không ai khác lại là Vương Lãng Thần. Đứa bé thì vui vẻ gọi một tiếng papa.
- Cô. . .định làm gì vợ con tôi?- Anh đã quyết định đoạn tuyệt quan hệ sau cái hôm ở sân bay ấy. Mặc dù vậy nhưng trái tim anh lại hướng về phía cô. . .Anh làm vậy, thực sự là đúng?
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.