Tự chủ của bản thân hoàn toàn tan rã !
Anh không khống chế nữa, cúi sát xuống mặt cô, từ từ đưa môi mình áp lên môi như cánh hồng rực của cô. Cái l*** lạnh của anh lan tràn vào khoang miệng cô, thong dong ngắm cảnh, trêu đùa. Khiêu khích cô dây dưa cùng anh, khiến cô muốn ngừng nhưng không thể ngừng.
Nụ hôn dịu dàng, dai dẳng này như cơn mưa rào mùa hạ lướt qua lòng cô, khiến người cô bay cao đến tận trên mây, bay bổng như tiên. Một nụ hôn sâu đậm, như một dấu ấn khắc sâu lòng người, suốt đời khó quên.
Bầu không khí trong phòng dần nóng lên. Nhưng tiếng gõ cửa phòng của quản gia như một gáo nước lạnh tạt xuống:
- Thiếu gia, thiếu phu nhân, bữa tối đã chuẩn bị xong!
Cô xấu hổ, rúc vào Ⱡồ₦g ng anh: "Gọi anh đó"
- Tôi biết.
૮ɦếƭ tiệt! Sắc mặt anh nhanh chóng trở nên đen thui. Đang hoạt động mà bị phá rối, đồng nghĩa với việc phải bỏ dở giữa chừng. Trong tình thế như vậy, người đàn ông nào cũng vậy : Mất hứng. . . .
Anh trưng khuôn mặt không mấy hòa nhã:
- Mặc quần áo vào đi, chúng ta xuống nhà.
- Ừ, vậy anh trả lại tôi quần áo.
Anh không nói gì, chỉ trực tiếp mở chăn cô ra.
- Á, anh làm gì vậy.
- Mặc quần áo cho em.
- Tôi có tay, tôi tự biết mặc.
- Ngồi yên.
Những ngón tay lạnh ngắt của anh nhanh chóng mặc bra cho cô. Ngón tay của anh chạm vào từng tấc da ***, K**h th**h trái tim cô. Rất nhanh, anh đã mặc xong. Haizz, điều này có thể chứng minh anh là sát thủ tình trường mà .. . . Đồng nghĩa với việc đã mặc áo kiểu này cho rất nhiều loại đàn bà . Cô đúng là đã bị anh dạy hư rồi !!!
- Xong rồi đó.
Lưng của cô rất trắng, nõn nà. Làm miệng lưỡi anh khô khốc, hít thở không thông.
Không hiểu sao tối nay anh nhìn cô mọi góc cạnh đều đẹp hơn mọi ngày, đều làm cho anh sinh ra *** đó.
Từ khi nào, anh lại thèm khát cô đến như vậy ?
_________________
Sau khi ăn tối xong, anh và cô cùng dạo quanh phố Paris.
Đầu tiên là dạo thuyền trên sông Seine. Từng chiếc thuyền thắp những ngọn đèn nhỏ xinh, thấp thoáng trên con sông. Từ đây có thể nhìn ra có thể nhìn ra bốn phương tám hướng của thành phố thơ mộng này.
Thuyền xuôi dòng qua chiếc cầu, có thể nghe thấy tiếng xe vẫn nườm nượp đi lại.
Sau đó, là đi đến phố cổ. Từng hàng bán hoa, bán đồ, cứ trải dài suốt khu phố. Từng ngôi nhà cao ráo, tuy đã được tu sửa nhưng vẫn không làm mất đi vẻ cổ kính vốn có của nó. Cô háo hức, cứ dắt tay anh chạy qua từng khu phố, cho đến khi mệt thì thôi. Đúng là đã đến Paris nhiều lần, nhưng cô cũng chỉ là đến giải quyết công việc, cũng chưa nhìn kĩ cảnh đẹp mà hằng nơi mình đến.
Cuối cùng là chợ đêm. Khu chợ này rất nổi tiếng, rộn ràng nhộn nhịp. Hai người xen qua những đám đông, chạy khắp khu chợ. Ở đây thật đông người, cho dù có chức có quyền, hay nhan sắc cũng không được quan tâm. Bởi, nơi đây thực quá nhộn nhịp, đông vui.
Dừng trước cửa hàng phi bóng bay. Cô dừng chân lại. Ở đây có con gấu bông rất lớn: 2 mét. Thấy cô dừng lại, anh cũng dừng chân, dắt cô vào bên trong. Tổng cộng anh mua năm cái phi tiêu. Lần lượt phi vào những quả bóng bay nho nhỏ trên giá đỡ. Với một bang chủ như anh, thực, chuyện này không hề khó !!
Trước sự ngưỡng mộ của mọi người, cô ôm con gấu bông to hơn người ra xe. Nhìn con gấu ấy thì người ta tưởng nhìn phải ma, bởi con gấu tự chạy mà sự thực là con gấu ấy nó che hết con người cô rồi!!
__________________________________________________________________________________
Vừa chạm chân đến giường, cô liền tђเếק đi, bởi ngày hôm nay thực sự mệt mỏi.
Nhìn khuôn mặt của cô khi ngủ kia, thật giống trẻ em, thật ngoan và thật. . . đáng yêu. Khác xa so với lúc không ngủ, khuôn mặt lạnh băng, luôn dạy dỗ người khác. Nhìn cô ngủ thật ngon, anh không nỡ rời đi. Cho đến khi hơi thở của cô đều đều vang lên thì anh luyến tiếc rời khỏi.
Anh. . . Yêu cô mất rồi !!?
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.