“Dương, tới sinh nhật em nhé?”
“Buông ra, đừng làm kiểu như chúng ta thân thiết đến thế”
Chàng trai trước mặt hất tay tôi ra.. cậu ấy là Lê Hữu Dương, crush 5 năm của tôi cũng là chồng thuở nhỏ mà gia đình chúng tôi hứa hẹn.
Một Hữu Dương cao cao tại thượng mà cưới một con nhỏ bệnh tim như tôi thì sẽ là chuyện cười cho cả trường. Đó là lí do anh ấy ghét tôi.
Lực tay của Dương khá mạnh khiến tôi ngã xuống đất, tim lại nhói lên đau cả về tình cảm lẫn thể chất. Tôi đau đến điếng người, đôi mắt hướng về phía Dương.
“Biến đi, tôi biết cô chỉ giả vờ”
“Dương...”
[...]
“Dương, tặng anh hộp socola này!’
“Cho tôi?”
Dương cười khẩy, trái ngược với anh ấy, tôi càng mong đợi một tiếng cảm ơn nhưng..
“Cô ăn đi, ăn hết đi và biến khuất mắt tôi!”
Dương ném hết cả hộp socola vào người tôi, càng thảm hại hơn là đám đông dần dần bu lại. Có người cười nhạo, có người thương xót, lại có người đã quá quen với việc này
“Ôi Dương, sao anh lại ở với con này chứ, gì đây socola hay shit thế?”
ồ Ngọc.. bạn gái của Dương, cách anh ấy nâng niu cô ta, bàn tay ấy, ánh mắt ấy.. hừ..
[...]
“Dấu hickey gì đây hả Dương?!”
“Cô làm quái gì vậy Hạ?’
“Em có thể tha thứ cho anh tất cả nhưng anh ngủ với Ngọc rồi?”
Tôi khóc, khóc một cách tức giận. Trái tim vốn đã yếu còn bị tác động quá lớn. Tôi vì anh, chưa từng yêu ai, chưa từng mở lòng.
“Dương.. anh có thích em không?”
“Cô? Hừ, hahaha, con ngu An Hạ à. Gia đình mày bây giờ có cùng đẳng cấp với gia đình tao ha? Tỉnh lại đi!”
*bốp!
An Hạ tôi, chưa từng, chưa từng đánh Hữu Dương. Tôi bỏ đi cùng với tiếng hét chói tai của anh ta.
Ngày hôm đó, tôi khóc một cách bi thương dầm mình dưới cơn mưa cuối Hạ. Lê thân thể ướt nhẹp lên xe buýt. Nơi này tôi đã gục đầu khóc biết bao lần. Hôm nay cũng vậy, tai đeo airpod khóc nấc lên mặc kệ người xung quanh thế nào.
“Cô gì ơi, cô có sao không?”
Một bàn tay chạm vào vai tôi. Tôi không biết nghĩ gì mà kéo luôn bàn tay ấy xuống, úp mặt khóc òa lên khiến cho đối phương càng bối rối
“Này này, khóc ít thôi”
“…”
“Cô đừng khóc mà, ướt hết áo hoodie tôi rồi huhu”
Tôi cứ khóc mặc kệ lời nói của anh ta, khóc xong rồi ngủ luôn lúc nào không hay. Đến khi tỉnh lại mơ mơ màng màng thì nghe thì thầm bên tai
“Bà cô của tôi đừng khóc nữa nhé, tôi cho cô coi múi trai trẻ này. Nghe nói độ tuổi 30 như mấy cô khoái lắm”
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.