Mộc Tịnh kéo chăn lên cao, che ngang ng, chỉ lộ ra bờ vai và tay cô ở bên ngoài.
Tay cô bấu chặt vào chăn, cắn môi ấm ức, mắt long lanh trực trào như muốn khóc đến nơi, trong lòng đang thầm trách mắng ai đó.
Lần đầu làm chuyện đáng xấu hổ của người lớn, trải qua khoảnh khắc kinh khủng, nằm *** một người đàn ông, để kẻ đó mặc sức khi dễ, mặc sức dày vò ra vào.
Thiếu nữ ngây thơ như Mộc Tịnh phải trải qua lần đầu tiên bị ૮ưỡɳɠ éρ, тһô Ьạᴏ và đau đớn như vậy thật đáng thương, cô làm sao chịu nổi, chắc chắn sẽ để lại ám ảnh tâm lý về sau.
Nhìn gương mặt Bắc Thần say giấc, nhìn thân thể mình không còn ra dạng là thành quả một đêm hắn chơi đùa, khiến cô thấy nhục nhã, uất ức không nói thành lời.
Mộc Tịnh ôm chặt chăn quanh thân, tìm kiếm cảm giác an toàn, vùi đầu vào trong gối, tủi thân bật khóc. Đôi mắt ướt đẫm, nước mắt lăn dài trên má chạy dọc xuống, người cô co lại, run lên không ngừng.
Bắc Thần sao lại như vậy, tại sao hắn lại đối xử với cô như vậy. Cô đã làm gì hắn, đã làm gì sai với hắn mà hắn lại ૮ưỡɳɠ éρ cô, ςướק đi thứ quý giá nhất của cô, ςướק đi trong trắng của cô.
Bắc Thần nổi tiếng lạnh lùng tàn nhẫn, ăn chơi thành thói. Hắn chơi bời trác táng bên ngoài, tình nhân nhiều không đếm xuể, chưa từng chịu trách nhiệm hay gắn bó với ai lâu dài, một tháng thay tình nhân như thay áo.
Giờ Mộc Tịnh có hướng hắn đòi trách nhiệm, quỳ xuống van xin hắn bù đắp cho cô hắn có trả lại không, hay sẽ khinh thường đá cô ra xa.
Đối với Bắc Thần một đêm với Mộc Tịnh chính là trêu đùa, còn đối với cô, đêm đầu tiên chính là nghiêm túc. Cô muốn dành cho người cô thực sự trân trọng, chấp nhận trao thân cho người cô muốn yêu đến cả đời này.
Chỉ tiếc cô chưa kịp để dành thứ quý giá nhất cho người mình yêu thì đã bị tên bỉ ổi như hắn ςướק mất rồi.
Mộc Tịnh gan nhỏ không dám hướng hắn đòi hỏi, vì cô không biết đòi hắn, hắn sẽ phản ứng ra sao, nên cắn răng nhẫn nhịn chịu nhục.
Thâm tâm cô muốn ép hắn trả lại tất cả mọi thứ cho cô, nhưng lại quá nhát gan, sợ hắn khinh thường, coi cô là mơ mộng, mắng chửi cô ảo tưởng đòi ăn vạ hắn chịu trách nhiệm.
Đau đớn xé tâm can, tủi nhục chỉ có thể kìm nén không thể trút ra ngoài, Mộc Tịnh ở trong chăn run rẩy khóc nấc lên.
Vì sợ hắn tỉnh lại, Mộc Tịnh cắn môi, nén không khóc thành tiếng, chỉ dám khóc trong âm thầm. Lén lút trút mọi nỗi lòng, mọi đau khổ nhục nhã cô chịu qua nước mắt.
Bắc Thần lúc này nằm sát bên cạnh cô, vẫn đang ôm cô ngủ say, chìm vào trong giấc mộng xuân của hắn.
Hắn không biết người bị hắn chà đạp hôm qua được hắn ôm đang ghét bỏ hắn thế nào, muốn quay sang tát hắn mấy cái, đay nghiến mắng chửi hắn là tên khốn lưu manh trong lòng.
Bắc Thần bản thân thoả mãn, vui vẻ ngủ ngon, còn hài lòng sau một đêm ***.
Ánh mặt trời lúc này chiếu rọi lên người hắn, ánh sáng chiếu vào mắt làm hắn khó chịu nhăn mày.
Tiếng báo thức từ đầu giường bỗng reo len, cả căn phòng yên lặng bị tiếng báo thức làm ồn ào một trận.
Bắc Thần trong giấc ngủ nghe tiếng bào thức điếc tai, hai mắt nặng nề mở ra, dần dần tỉnh ngủ.
Tay đặt trên người cô rời khỏi, hắn vươn người, đầu có chút đau nhói, hắn xoa xoa trán của mình, với tay qua cái đồng hồ trên đầu giường tắt báo thức.
Bắc Thần vừa tỉnh dậy, người vẫn còn mê man chưa có nhận thức. Hắn định rút tay kia về lại thấy cánh tay như có vật gì đè lên, không rút lại được. Hắn quay đầu ra nhìn, mới sực nhớ ra là cánh tay của hắn đã đặt cho cô gối đầu.
Nhìn thấy bóng lưng Mộc Tịnh quay về phía mình, tóc đen buông dài cọ vào da thịt hắn, lưng trần bóng bẩy mềm mại sát vào ng, ௱oЛƓ nhỏ bên dưới đang dính vào đù* hắn.
Trên người phảng phất mùi thơm dễ chịu, cảm giác thật ngọt ngào, Bắc Thần ôm cô kề sát vào người, có thể cảm nhận rõ mùi hương trên cơ thể cô.
Hắn thích thú cười lên, vẻ mặt tận hưởng trông vô cùng hạnh phúc. Sáng sớm lại có tiểu yêu tinh nhỏ nằm bên cạnh, để hắn ôm vào trong lòng ngủ cả đêm, cô cũng không hề trốn, ngoan ngoãn để hắn ôm, thật đáng yêu làm sao.
Sáng sớm vật đó của Bắc Thần theo sinh lý giương cao, lại thêm cô nằm bên cạnh, vô thức không biết bản thân có sức mê hoặc ra sao, như đang cố tình quyền rũ hắn khiến *** hắn mạnh mẽ trỗi dậy.
Bạn đang đọc truyện tại Thichtruyen.Com, web đọc truyệt tốt nhất trên trình duyệt Chrome và Safari
*** và thứ đó lên cao, khiến hắn rất muốn đè Mộc Tịnh xuống, để vật đó xuyên vào người cô, ra vào địa phương chật hẹp, ấm nóng kia.
Nhưng mới sáng sớm đã đè Mộc Tịnh ra ép làm thêm trận nữa thực sự không hay, khiến cô bất tỉnh, có khi ép ૮ɦếƭ cô mất. Vật nhỏ yếu đuối như cô sao chịu nổi, đêm qua đã cật lực rồi.
Nhìn cô gào thét van xin Bắc Thần, nằm *** hắn *** khóc lóc cũng rất mê hoặc, khiến hắn vui sướng, nhưng cũng có chút tội nghiệp.
Hắn chơi quá tay sẽ làm hỏng món đồ chơi nhỏ như cô, hắn muốn để cô ở bên chơi đùa mãi, chưa muốn phá hỏng món đồ chơi này nhanh như vậy.
Mộc Tịnh yếu ớt như giấy, còn ép cô làm thêm chắc chắn sẽ ép ૮ɦếƭ người, coi như tha cô lần này, để cô nghỉ ngơi, đêm qua cô cũng mệt rồi.
Bắc Thần chút nữa còn có việc ở địa bàn cần xử lý, thêm hiệp nữa hắn cũng chẳng còn sức.
Mỗi lần làm chuyện đó hắn cao hứng sẽ rất dai dẳng, triền miên phát tiết, phải kéo dài đến mấy tiếng mới thoả mãn, làm xong với cô cũng tới chiều, bỏ lỡ công việc.
Lần đầu tiên của Mộc Tịnh, hắn không muốn bức cô quá, để cô dần dần quen với chuyện vợ chồng này rồi tính sau.
Đêm qua mạnh bạo đã làm tổn thương cô, hắn lo sẽ để lại cho cô cái nhìn xấu về hắn. Lần sau mỗi khi làm chuyện đó với hắn cô lại hoảng sợ chống cự, phản kháng không cho hắn động vào người.
Bắc Thần không muốn doạ sợ cô, khiến con thỏ như cô gặp hắn là tránh né, như vậy hắn không cam lòng chút nào.
Hắn đâu phải ác bá, cũng đâu muốn Mộc Tịnh mỗi lần gặp hắn là sợ đến mặt xanh người run.
Không thể làm thêm hiệp nữa với cô, hắn chỉ đành đấm bụng cố nhịn trong lòng, chút nữa vào phòng tắm xử lý sau.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.