Hoàn cảnh của Mộc Tịnh hiện giờ thê thảm không dám nhìn, chỉ có thể ở trên giường, nằm *** hắn để hắn ђàภђ ђạ sống không được ૮ɦếƭ không xong.
Mộc Tịnh ***, lúc đau không nhịn được lại la lên mấy tiếng, miệng mấp máy, cố nói ra những lời xin xỏ, cầu tình hắn tha cho cô.
"Ưm... Bắc Thần… xin anh… tha cho em… ưm… làm ơn... em đau lắm… sẽ không chịu nổi mất… a… em xin anh…"
Bắc Thần giả câm giả điếc, hắn di chuyển eo, một cú thúc sâu, xả hết vào người Mộc Tịnh. Cuối cùng mới thoả mãn, hắn ngưng lại một chút rồi mới lấy thứ đó ra khỏi bụng cô.
Hắn thở dốc, im lặng nhìn Mộc Tịnh, mồ hôi trên người chảy dọc xuống cơ bắp đồ sộ của hắn, mái tóc ướt đẫm rối loạn.
Người Mộc Tịnh đau như bị xé ra thành trăm mảnh, bên dưới sưng lên đỏ tấy, chảy ra chất dịch đặc màu trắng.
Cô nằm *** hắn, run rẩy, co giật từng hồi, mắt lờ đờ muốn nhắm chặt, cơ thể mệt mỏi như sắp ngất, đầu óc mê man trống rỗng.
Miệng Mộc Tịnh hé mở, khó khăn thở gấp. Cả người và mặt cô đỏ ửng như con tôm luộc, mồ hôi nhễ nhại, tóc dài dính sát vào người, mắt ngấn lệ lấp lánh dưới ánh đèn, nhìn mà tội nghiệp.
Cô xấu hổ, từ từ khép hai chân mình lại, co người vào, với tay lấy cái chăn bên cạnh định che đi cơ thể. Cô tưởng hắn đã buông tha cho mình, hắn đã xong việc nên định bỏ trốn, ôm đống chăn che cơ thể rồi rời khỏi đây.
Nhưng cô đã lầm, Bắc Thần làm gì buông tha cho cô dễ như vậy, từ nãy giờ hắn chỉ là nghỉ ngơi để lấy lại sức thôi. Tha cho cô một chút cô đã ảo tưởng xong chuyện rồi, còn hiệp 3, hiệp 4 mà, hắn chưa làm đủ, chưa khiến cô ngất đi mà cô đã nghĩ như vậy là xong.
Bắc Thần rất khỏe, tinh lực dồi dào, *** lúc nào cũng rất cao, một hiệp với hắn chính là không đủ, chưa thỏa mãn. Hắn muốn bắt nạt cô, đè cô xuống làm tới sáng, khiến cô không thể bước chân xuống giường được nữa, ngất đi mới thôi.
Bắc Thần túm lấy Mộc Tịnh kéo lại, *** tách hai chân cô ra lần nữa, thứ kia cũng đã rục rịch giương cao.
Cô hoảng sợ tột độ, lắc đầu kịch liệt, lấy tay đẩy bụng hắn, ngăn hắn tiến tới.
Bắc Thần nhìn cô, nở một nụ cười gian tà, hắn vuốt tóc ra sau nói.
"Em nghĩ như thế là đã xong sao, như thế là đã đủ. Hừ, thật ngây thơ, mọi chuyện chưa xong đâu, nằm im tiếp tục phục vụ tôi đi. Hôm nay tôi phải chơi em tới sáng, khiến em khỏi bước chân xuống giường được nữa mới thôi."
"Không… không… em xin anh, em sai rồi… em đã sai rồi... tha cho em… em thực sự không chịu nổi mất… anh đừng làm vậy mà…"
Bắc Thần không thèm nghe, hắn hất tay cô ra, không một chút thương tình, thúc một cú thật mạnh vào trong người cô, làm cô thét lên trong đau đớn và tuyệt vọng.
"A !"
Cứ như vậy cả đêm, hắn dây dưa không ngớt trên thân thể Mộc Tịnh.
Cô bất lực nằm *** Bắc Thần để hắn ra vào, mặc sức cho hắn ђàภђ ђạ, chỉ có thể khóc lóc thầm cầu nguyện đêm nay trôi qua mau, không cô thực sự sẽ bị hắn chà đạp đến ૮ɦếƭ mất.
Bắc Thần nhấp hông đẩy liên tục vào bụng cô, còn nói ra những lời ᗪâᗰ đãng vô liêm sỉ, rong ruổi trên người cô, vui vẻ cảm nhận *** ***.
Hắn cúi xuống hôn Mộc Tịnh, còn từ từ đi xuống cổ, xuống ng, ngậm lấy ng cô vào trong miệng mà ʍúŧ cắn. Bị chà đạp, trên người cô dần xuất hiện chằng chịt dấu hôn ngân đỏ và vết răng cắn tím thâm của hắn.
Bắc Thần bỉ ổi ép cô gọi lớn tên hắn.
"Mau... mau gọi tên tôi… mau gọi lớn lên… nếu hài lòng tôi sẽ buông tha cho em...."
Mộc Tịnh bất lực, đau khổ nhìn hắn rơi lệ. Cô bị hắn ép, ngượng ngùng mở miệng, xen lẫn trong tiếng *** gọi tên hắn.
"Bắc Thần... ưm.... Bắc... Bắc Thần..."
Mộc Tịnh la hét kêu gào suốt mấy tiếng đồng hồ, giọng đã bị hư, khàn đặc, đau rát không thể nói, chỉ có thể thều thào phát ra tiếng khó nghe.
Dù Mộc Tịnh gọi tên hắn rất nhỏ, nghe như tiếng muỗi kêu nhưng hắn vẫn cảm thấy sướng đến phát điên.
Động tác của Bắc Thần càng lúc càng тһô Ьạᴏ, hông eo di chuyển liên tục. Bên dưới rất nhỏ, chật hẹp khó vào, như muốn Ϧóþ ૮ɦếƭ hắn, nhưng lại ấm áp mềm mại khiến hắn lưu luyến không rời.
Mộc Tịnh là xử nữ, ngây ngốc chẳng có chút kinh nghiệm như mấy người hắn chơi qua ngoài kia, nhưng lại là bảo bối, là cực phẩm đối vẫn hắn, khiến hắn chìm đắm không có lối thoát, say mê linh hồn và cơ thể cô.
Bắc Thần lật qua lật lại cô đủ tư thế, ra vào trong người cô kịch liệt. Cô bị hắn đè ***, không thể chống cự, bị hắn lôi qua lôi lại như một con 乃úp bê, như một món đồ chơi để hắn chơi đùa.
Đầu óc Mộc Tịnh mơ hồ không còn lý trí, đau đớn và nhục nhã lấp đầy đại não, muốn ૮ɦếƭ quách đi cho xong..
Gào thét đến khàn giọng, giờ không thể la lên được nữa, cô chỉ có thể khẽ rê rỉ, thì thào nói nói mấy câu van xin không thành lời.
Hắn làm cô đến 2 giờ sáng, triền miên với cô khắp căn phòng, đủ động tác, bế cô lên, đặt cô xuống ghế sofa, ép cô đặt lên bàn,...
Bắc Thần điên cuồng như con thú hoang, tàn bạo phát tiết *** và bực bội hắn phải nhịn mấy ngày nay vào cơ thể yếu đuối của cô.
Mộc Tịnh là thiếu nữ chưa lớn, người vừa yếu vừa gầy, còn rất mong manh, cũng là lần đầu trải qua chuyện kinh khủng này, chưa gì đã không chịu nổi, đến lần thứ 3 trực tiếp ngất đi trong lòng hắn.
Bắc Thần điên như vậy, cô ngất hắn cũng mặc kệ, vẫn tiếp tục tiến vào người cô như chưa có chuyện gì xảy ra. Hắn còn kinh khủng hơn, tàn nhẫn cắn ng cô, cắn đù* non của cô ép cô tỉnh lại để hắn tiếp tục dày vò.
Hắn cắn xé, hôn ʍúŧ lại sờ soạng cơ thể mềm mại của Mộc Tịnh như đang thưởng thức, cả người hắn giờ trở thành con thú không còn bản tính nữa rồi, điên cuồng trút hết mọi thứ lên tấm thân nhỏ gầy phía dưới.
Mộc Tịnh gượng không nổi, ngất đi không tỉnh được nữa. Bắc Thần lúc này mới có chút thương xót, hắn sợ cô có chuyện, mủi lòng rút vật đó ra, thở dốc mệt mỏi, nhìn chằm chằm cô đang hôn mê nằm ***.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.