An Hạ ?
Khuôn mặt kiên nghị của Dạ Hành thoáng chốc hiện lên vẻ ngạc nhiên.
Cô đang ở đây ?
Đôi mắt trầm ***c của hắn vô thức lay động, nhìn chằm chằm như muốn tìm kiếm thân ảnh quen thuộc trong dòng người.
Người ta có câu gì nhỉ ?
Chỉ cần là người mình thích, thì dù có xen lẫn trong đám đông cũng sẽ nhận ra ngay.
Bóng dáng nhỏ nhắn của An Hạ đập ngay vào mắt Dạ Hành. Hình ảnh cô dắt tay đứa trẻ, cùng nhau tung tăng dạo phố lại khiến lòng hắn dấy lên cảm xúc kì lạ, ấm áp đến tận tâm can.
Mặt Dạ Hành hiện lên tia cưng chiều, hắn có chút gấp gáp bước xuống xe.
" Hoãn cuộc họp sáng nay lại. "
Nhìn bóng dáng vừa vội vã lại có chút lúng túng của boss nhà, Lợi Kiệt vui đến nỗi hận không thể đem An Hạ và boss hòa làm một.
Boss nhà anh, cuối cùng cũng biết yêu rồi !
An Hạ ngồi gần cửa sổ, đưa lưng về phía cửa ra vào.
Cô mỉm cười, nhẹ nhàng lau đi vết bẩn còn sót trên khóe miệng Kiên Quân.
" Uống chậm thôi. "
Kiên Quân vừa ngước đầu lên nhìn An Hạ lại bị bóng dáng quen thuộc trước cửa thu hút.
Dạ Hành bước vào trong, đem theo cả cái nhìn lưu luyến của nhiều thiếu nữ phía bên ngoài.
" Chú, là chú. " Kiên Quân reo lên, khiến An Hạ bất giác ngoái lại nhìn, vừa vặn lại rơi vào tầm mắt của Dạ Hành.
Hắn bước đến, toàn thân toát ra khí chất như một vương tử.
Cao ngạo, lạnh lùng.
" Thật trùng hợp. " Dạ Hành mỉm cười.
Kiên Quân nghịch ngợm leo xuống khỏi ghế, chạy ra nhường chỗ.
" Chú, chú ngồi ở đây này. "
Dạ Hành sủng nịnh xoa đầu đứa trẻ.
" Con cứ ngồi đi, chú đứng được rồi. "
" Không, chú phải ngồi. " Kiên Quân kéo tay hắn. " Con đi ra ngoài chơi đây, tạm biệt. "
An Hạ nhẹ giọng.
" Chơi ở phía trước thôi, đừng đi xa quá nhé. "
Bóng Kiên Quân đã khuất dần sau cánh cửa, Dạ Hành từ tốn ngồi vào ghế của cậu ban nãy. Hắn quan sát khuôn mặt xinh đẹp của An Hạ, trái tim bất giác đập rộn ràng.
<i>Bạn đang đọc truyện tại <a href="https://Novel79.Com/">Novel79.Com</a>, web đọc truyệt tốt nhất trên trình duyệt Chrome và Safari</i>
" Cô xin nghỉ việc ? "
Thanh âm trầm ấm phát ra khiến An Hạ có chút sững sờ. Cô gật đầu, ấp úng.
" Vâng. "
" Tôi có thể hỏi lý do được chứ ? Là do công ty đãi ngộ chưa tốt, hay thái độ làm việc khiến cô không hài lòng ? " Cảm nhận được ánh mắt dò xét, An Hạ hơi ngượng ngập.
" Không đâu, công ty thật sự rất tốt, chỉ là.....chỉ là tôi còn có việc riêng. "
Dạ Hành rơi vào trầm mặc, đôi mắt đầy suy tư như men theo dòng người đông đúc.
Không khí náo nhiệt bên ngoài như cách biệt hoàn toàn với không khí bên trong.
Tiếng nhạc du dương dễ chịu, ánh nắng màu nhạt hắt vào tấm cửa kính trong suốt, ánh lên từng vệt chói chang.
" Vậy, chúng ta có thể làm bạn không ? " Dạ Hành hít một hơi thật sâu, cảm giác hồi hộp dâng đến tận đại não.
Đứng trên thương trường khốc liệt, hắn cũng chưa hề có cảm giác này.
Từng giây trôi qua, ánh mắt dừng trên khuôn mặt An Hạ không hề rời khỏi. Tựa như, dù chỉ là một giây thôi, hắn cũng muốn ngắm nhìn cô cho thật kĩ.
An Hạ ngẩng đầu, nụ cười xinh đẹp như rút cạn linh hồn của nam nhân đối diện.
" Dĩ nhiên rồi. "
Phía bên ngoài, Kiên Quân đang đùa nghịch cùng con cún nhỏ.
Con cún ốm yếu đáng thương nằm trong hộp giấy, hình như vừa bị ai vứt bỏ.
Cậu ôm con cún vào trong lòng, dùng bàn tay mũm mĩm xoa nhẹ đầu nó.
" Thật đáng thương. "
Tiếng còi xe inh ỏi bất chợt khiến con thú nhỏ trong tay hoảng sợ.
Nó trượt khỏi tay cậu, lao ra ngoài làn đường.
Sắc mặt Kiên Quân thoáng chút tái mét, cậu sợ sệt đuổi theo, không ngừng kinh hô.
" Này, đừng chạy. "
* Két * Tiếng xe hơi thắng gấp.
Kiên Quân ôm con cún nhỏ khụy xuống trước chiếc xe hơi sang trọng.
Tài xế trong xe khuôn mặt biến sắc, vội quay xuống phía sau.
" Kiên tổng, không hay rồi. Xe của chúng ta hình như vừa va vào một đứa trẻ. "
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.