Tác giả: Hành Khách Bất Tri Danh
Editor: Tiểu Trùng – Emily
☆ Chương 15 ☆
Đưa hồn. Hợp tác
Quý Dao tỉnh lại, hai người hợp tác
—————
Quý Dao nằm xuống, Lâm An dựa vào mép giường.
Đồ Mi ngồi trên cửa sổ, vung vẩy chân.
Bên trong phòng hoàn toàn yên tĩnh.
Hạt mưa nhỏ dần, tiếng mưa rơi tí tách.
Cố Tam ngồi dưới chân giường, nghiêng đầu.
Trong ng y ôm Vấn Trần.
Chuyện vừa rồi xảy ra quá nhanh, bây giờ y bình tĩnh lại, mới nhận ra trong lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, run rẩy cả hai chân.
Y thờ ơ rụt chân vào.
Nhắm mắt, nhưng dường như y vẫn thấy màu máu của Quý Dao.
Nồng nặc, tràn đầy, mùi tanh xộc vào mũi.
Sau khi bồng bột, nó tựa một giấc mộng đã vỡ nát.
Cố Tam bỗng nhiên nhận ra, huyền môn không hề an toàn ổn định như mình nghĩ. Sự uy hiếp của y không chỉ là số phận được định trước trong quyển sách này.
Quý Dao bảo vệ y quá tốt.
Tông môn cũng yêu thương chiều chuộng y, đầy khen ngợi.
Khiến cho y quên, y vẫn luôn rất yếu.
Không tệ, y mười tuổi Trúc Cơ, hai mươi Kim Đan.
Thiên tư trác tuyệt.
Nhưng bây giờ y vẫn rất yếu. Thậm chí y không thể giống như Lâm An, rút kiếm đối mặt mới tôn giả ma đạo. Lúc Quý Dao ngã xuống, ngoại trừ đỡ lấy hắn, cầu xin giải dược, y chẳng hề làm được gì.
Chẳng làm được gì cả.
Y không biết đây là loại độc gì.
Nếu không phải Vân Trường Ly cố ý muốn hợp tác, ngay cả giải dược y cũng không lấy được.
Trước mặt sức mạnh tuyệt đối, toàn bộ âm mưu quỷ kế cũng sẽ bị nghiền nát.
Y siết chặt vỏ kiếm Vấn Trần.
Ngước mắt nhìn.
Y thấy Vân Trường Ly.
Chẳng biết từ lúc nào hắn đã ngồi xuống cạnh bàn, thắp đèn lên, năm ngón tay cầm ly trà, lặng lẽ uống.
Nước trà đó đã lạnh thấu từ lâu rồi, nhưng hắn chỉ hơi rũ mắt, uống từng ngụm phẩm trà.
Nước trà kém chất lượng trong khách sạn, lại được hắn làm toát ra cảm giác nho sĩ đang rảnh rỗi uống trà.
Năm ngón tay hắn thon dài, dịu dàng tựa ngọc thạch lóe sáng màn đêm.
Môi mỏng uống trà, ánh nến như trong suốt.
So với mười năm trước, có vẻ hắn đã ít đi vài phần lệ khí.
Hoặc có lẽ là, giấu kĩ hơn?
Cố Tam ngơ ngẩn mà nhìn.
Bỗng nhiên Vân Trường Ly nghiêng đầu, đối diện với ánh mắt của Cố Tam.
Bóng đêm sâu lắng, mưa rơi mê hoặc.
Dưới ánh nến, tia sáng trong đôi mắt hắn lại càng tuyệt đẹp, tựa như băng đăng* mà Cố Tam từng thấy trên tivi trước kia.
(*) Băng đăng là nghệ thuật điêu khắc trên băng, khi trưng bày có kết hợp với thắp đèn, tạo nên vẻ đẹp lung linh, kì ảo Lớp băng lạnh lẽo, nhưng bên trong lại chứa đựng ánh sáng vàng ấm áp.
Không phù hợp với vẻ tươi đẹp của hồng trần.
Trong một khoảnh khắc, Cố Tam lại không nhìn đi nơi khác được.
Vân Trường Ly khẽ hé môi mỏng, im ắng nói mấy chữ.
"Ngươi rất thông minh."
Cố Tam thầm giật mình, gượng gạo đáp, "Đa tạ."
Rồi chuyển tầm mắt đi.
Hơi bối rối, không hiểu vì sao.
Hắn nhận ra mình.
Cố Tam ôm kiếm, vuốt vuốt mặt mình.
Thật ra cũng không lấy làm lạ, một Kim Đan trẻ tuổi như vậy, trừ đứa trẻ năm đó chắc cũng không còn ai đâu.
Cố Tam lại vuốt nhẹ mặt mình.
Thật ra vẻ ngoài của y có nảy sinh biến hóa rất lớn, cũng không phải dễ nhận ra như vậy...
Mặt mũi nảy nở, chỉ tiếc là mắt nhỏ hơn hồi bé một chút...
Cút đi!
Đã nhiều năm Cố Tam không nói lời thô tục, bây giờ cũng không nhịn được mắng mình một câu.
Mày đang nghĩ cái quái gì trong đầu vậy?
Dần dần, trời tờ mờ sáng.
"Khụ!"
Người trên giường *** một tiếng đau đớn.
Lâm An lập tức đứng lên, "Sư huynh!"
Cố Tam cũng vội vã chống mép giường đứng dậy.
Quý Dao ho khan kịch liệt, Cố Tam đỡ hắn dậy, vỗ lưng thuận khí.
Đồ Mi trêu đùa nói, "Sao nào, hết nghi ngờ thành ý của yêu nữ này rồi chứ? Tiên tử?"
Lâm An trừng nàng ta một cái, rót nước đút cho Quý Dao uống.
Cuối cùng Quý Dao cũng bình tĩnh lại, hỏi, "Ta bị sao thế này?"
Lâm An nói, "Không biết. Đêm qua huynh vừa về đã bất tỉnh nhân sự, giải dược là do hai vị này cho."
Quý Dao liếc nhìn, "Ma đạo?"
Đồ Mi cười khúc khích, "Sao thế, chân nhân không muốn được ma đạo cứu sao?"
Thật ra Cố Tam vẫn cảm thấy hơi kì quái.
Dường như toàn bộ huyền môn đều giữ một loại khoan dung cực lớn với Hợp Hoan tôn giả.
Tất cả tôn giả trong ma đạo, dù ít dù nhiều đều gặp các loại đuổi Gi*t, trừ Hợp Hoan tôn giả.
Đừng nói cả mệnh lệnh tối cao của tiên môn, Tuyệt sát lệnh phải được tam đại phái thả ra. Ngay cả từng cá nhân, chưa ai hò hét đuổi Gi*t Hợp Hoan tôn giả.
Ngay cả ông nội y, Cố Thanh Liêu lúc nhìn thấy Hợp Hoan tôn giả, cũng không kêu to yêu nữ rồi xông lên cho một kiếm, mà lại quy củ khách khí đáp lễ nàng ta.
Chỉ có khi Hợp Hoan tôn giả lại gần đệ tử của mình, y mới chém một kiếm.
Mà kiếm kia cũng chém không sâu, chẳng là nói là xuất kiếm, hoặc nói qua loa lấy lệ, giả vờ làm dáng.
Hợp Hoan tôn giả này không đơn giản.
Cố Tam thầm nghĩ, thôi, lúc về hỏi lại ông nội là vừa.
Quý Dao ôn hòa cười đáp, "Tôn giả nói đùa, mạng này của Quý mỗ là được hai vị cứu. Quý mỗ chắc chắn sẽ hồi báo."
Lâm An nói, "Chuyện này ta đã nói rồi, chuyện của huynh rốt cuộc là sao?"
Quý Dao vẫn còn hơi khó chịu, ho khan hai tiếng, nói, "Trong rừng quỷ có binh khí."
Lâm An sửng sốt một chút, "Gì cơ?"
Quý Dao, "Là một binh khí ít nhất phải đạt Thần cấp... Khụ... chỉ là đã bị phong ấn rồi."
Thần binh.
Cộng lại những thứ trong tay tam đại phái cũng không vượt quá năm thần binh.
Mỗi một thứ đều có khả năng hủy thiên diệt địa.
Thần binh ra, huyền môn ắt loạn.
Lâm An và Cố Tam đều sững sờ.
Lâm An lại hỏi, "Thần binh bị phong ấn, sao huynh lại bị thương được?"
Quý Dao nói, "Lúc đó ta định khai mở phong ấn, chẳng biết tại sao lại hôn mê bất tỉnh."
"Thứ khiến hắn bị thương không phải là thần binh."
Cuối cùng Vân Trường Ly cũng mở miệng, "Là quỷ vực."
"Quỷ vực? Không thể nào!" Lâm An cứng nhắc nói, "Điều kiện tạo thành quỷ vực rất hà khắc, chẳng lẽ tôn giả không biết sao?"
Cần vùng đất cực ác, trăm vạn oan hồn, chấp niệm ngàn năm không thể hóa giải, mới có thể được gọi là quỷ vực "U Minh nhân gian, địa ngục hồng trần". Có tin đồn rằng, trong quỷ vực, ngày nào cũng có quỷ hồn kêu khóc, dễ vào khó ra, chỉ cần chấp niệm của người trong đó càng khó giải thì sẽ càng mở rộng hơn, chiếm đoạt vùng đất bên ngoài của con người. Chỗ nó lướt qua, không có lấy một ngọn cỏ, ngay cả Đại Thừa cũng không làm gì được.
Lâm An nói, "Tuy Lương Thành là một cổ thành, nhưng cũng không phải vùng đất cực ác, sao lại có trăm vạn oan hồn được?"
Bỗng nhiên, Cố Tam lên tiếng, "Chiến trường xưa."
Lâm An, "Sao?"
Cố Tam, "Nơi này lúc đầu hẳn là biên giới một nước. Tường thành phải xây cao như vậy là để phòng thủ quân địch. Mà đây là bên ngoài thành, tất nhiên là một chiến trường xưa."
Còn cả trăm vạn oan hồn.
Đồ Mi cười, "Tài quan sát của tiểu sư đệ này rất được. Không sai, nơi này là một chiến trường cổ. Chỉ mới khoảng trăm năm gần đây thôi, họ vẫn đang không ngừng đánh nhau, nhưng mà lại ngừng sau đó."
"Biết tại sao lại dừng không?" Đồ Mi cười nói, "Quốc vương của nước đó, say mê hưởng lạc, không muốn tái chiến, cho nên đầu hàng."
"Lão ta lập một tội danh không có chứng cứ, khiến rất nhiều sĩ tốt và tướng lĩnh dưới quyền, chôn sống toàn bộ."
Trở thành trăm vạn oan hồn hiện giờ đây.
Vì dân vì nước, cúc cung tận tụy.
Trăm vạn anh linh, nhưng cuối cùng lại ૮ɦếƭ vì quốc vương ngu ngốc.
Nếu trời có tình, cũng sẽ bất bình.
Lâm An yên lặng hồi lâu, lại hỏi, "Nhưng từ trước tới nay, quỷ vực nào xuất thế mà chẳng kinh động trời đất, quỷ thần khiếp sợ, tháng sáu tuyết bay, dị tượng đầy rẫy? Sao lại yên ổn canh giữ ở bên ngoài thành Lương như vậy?"
Quý Dao nói, "Thần binh trấn áp."
Cố Tam mở to mắt.
Bảo sao, bảo sao.
Thảo nào Vân Trường Ly muốn để Quý Dao đích thân đi một lần.
Binh khí Thần cấp, tuyệt địa quỷ vực.
Đây đều là những thứ được ghi trong sách cổ, gần ngàn năm nay đã không xuất hiện.
Mà hai thứ này xuất hiện cùng lúc, nào ai tin được?
Thần binh trấn áp quỷ vực, hèn chi đệ tử Thanh Hàn Quan bình thường không thể vào được.
Quý Dao có thể đi ra, chắc chắn đã là muôn vàn may mắn.
Quý Dao thở dài nói, "Quỷ vực này cũng khá lớn, chắc hẳn là do thần binh bị phong ấn trấn áp ở đây nhiều năm. Vậy xem ra chúng ta phải mau chóng giải quyết việc này. Nếu không, một khi thần binh không thể trấn áp được quỷ vực nữa, nhất định sẽ khiến người dân cảnh khổ lầm than."
Muốn giải quyết quỷ vực, nói thì dễ, nhưng làm lại khó.
Nguồn gốc của các loại quỷ vực khác nhau, nhưng tất cả đều vì chấp niệm ngàn năm không tiêu tan. Nếu tìm được chấp niệm của quỷ hồn, hóa giải cho chúng, tất nhiên quỷ vực sẽ biến mất.
Chẳng qua là, đã qua nghìn năm, quỷ hồn đông đúc.
Ai biết chúng có chấp niệm gì chứ!
Nếu nói là chịu oan, hôn quân năm đó đã ૮ɦếƭ rồi, mà quỷ hồn vẫn còn đó, tất nhiên chấp niệm cũng không liên quan tới hôn quân kia. Bây giờ phải hành động như nào đây, chẳng lẽ lại đào mộ hôn quân đó lên, dùng roi quất thi thể sao?
Quý Dao ho khan, giọng khàn khàn nói, "Chúng ta phải làm sao đây?"
Trong căn phòng hoàn toàn yên tĩnh, hồi lâu sau.
Vân Trường Ly nói, "Bổn tọa biết chấp niệm của chúng, cũng có thể hóa giải quỷ vực này."
Quý Dao ngẩn ra, lên tiếng, "Mời tôn giả nói."
"Nó có ích lợi gì cho bổn tọa?"
Quý Dao, "Tôn giả muốn được ích lợi gì? Chỉ cần trong khả năng của Quý mỗ, nhất định sẽ cho tôn giả."
Vân Trường Ly rũ mắt, nói, "Điều bổn tọa muốn rất đơn giản... Thần binh."
Quý Dao im lặng không nói.
Vân Trường Ly, "Chắc hẳn chân nhân cũng biết tính tình của thần binh khác với linh binh. Phong ấn chưa được hóa giải, người ngoài không biết nó là thần thánh phương nào. Cho nên binh khí này có hai loại, một là Tiên thần binh, hai là Ma thần binh."
Linh binh huyền môn còn có một tên gọi khác, đó là Tiên Ma binh, cho dù có nhập ma hay không, chỉ cần có linh khí là điều khiển được. Mà thần binh lại khác, thần binh sẽ nhận chủ, nếu không có chủ nhân, nó cũng sẽ nhận đảng phái.
Tiên thần binh chỉ theo tiên môn mà đi, mà Ma thần binh, tất nhiên chỉ nhận ma đạo.
Vân Trường Ly nói tiếp, "Kiếm pháp của Thanh Hàn Quan xưa nay lợi hại, có thể phá vô vàn cấm chế. Bổn tọa muốn cầu một kiếm này của chân nhân, phá phong ấn. Nếu là Tiên thần binh, nó sẽ thuộc về Thanh Hàn Quan; Nếu là Ma thần binh, nó sẽ thuộc về Khô Diệp Cốc. Sao nào?"
"Tin tức này tuyệt đối không thể cho người ngoài biết, chỉ cần chân nhân đồng ý hợp tác cùng bổn tọa. Sau khi lấy được thần binh, bổn tọa tự có biện pháp độ hóa quỷ vực."
Hắn nói từ tốn, âm điệu lạnh lùng, "Vừa có thể giải quyết quỷ vực, vừa có thể cho Thanh Hàn Quan một thần binh, sao chân nhân lại không làm?"
Quý Dao trầm tư hồi lâu, "Thật không?"
Vân Trường Ly đáp, "Thật."
Quý Dao gật đầu, nói, "Quý mỗ bất hạnh, trước khi tôn giả nhập ma không thể làm quen được, nhưng biết Vân Trường Ly Vân Tiêu Tông xưa nay làm người thủ tín. Mong tôn giả đừng để Quý mỗ thất vọng, để rừng quỷ này tiếp tục hại chúng sinh."
Vân Trường Ly rót ly trà đã nguội.
Hắn nói, "Chân nhân nên biết, Vân Trường Ly Khô Diệp Cốc, cũng là một người thủ tín."
"Bổn tọa chưa từng nói dối."
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.