Phát hiện Khương Tỉnh gặp chuyện không may đầu tiên là Khương Mộng.
Buổi tối Khương Tỉnh không trở về, Khương Mộng cũng không để ý, chị biết rõ Khương Tỉnh đi gặp Trần Thứ, có thể ở đó qua đêm luôn, nên đợi đến khi trước khi ngủ thì nhắn tin cho Khương Tỉnh, thông báo cho cô thời gian khởi hành.
Sáng hôm sau, không thấy trả lời, đợi đến bảy giờ, không thấy Khương Tỉnh về khách sạn.
Lúc này Khương Mộng mới định thúc giục một chút, liền gọi điện thoại qua nhưng vang lên nhiều tiếng mà không có ai nhận.
Chị lại gọi lại lần nữa.
*****
Thật ra Khương Tỉnh đã tỉnh từ sớm, nhưng tay chân cô đều bị trói, miệng bị dán băng dính, không nhúc nhích được, càng không có khả năng nghe điện thoại.
Đối diện là tên mập đang ngủ trên ghế salon, hai người khác ở phòng bên cạnh ngủ say như ૮ɦếƭ, tiếng ngáy rung trời, cách bức tường cũng có thể nghe thấy.
Cô nằm trên bùn đất một đêm, cả người đau nhức, gáy cũng đau không ít, tối hôm qua nhiệt độ thấp, cô lạnh đến phát run, thần kinh luôn căng thẳng, cuối cùng kiên trì được đến sáng sớm đã rất mệt mỏi. Hiện tại trong đầu cô hỗn loạn, cảm thấy hơi khó chịu.
Lúc tiếng nhạc vang lên, cô giật mình một cái, nghe tiếp mới nhận ra là tiếng chuông di động của cô.
Hôm qua tên “anh Đông” kia lấy di động của cô đi, sau đó trước khi đi ngủ thì giao lại cho tên mập.
Bây giờ di động trong túi quần tên mập vang lên, Khương Tỉnh thấy được màn hình sáng lên.
Tiếng chuông vang lên rất lâu, cô biết có người gọi điện thoại tới, có thể không phải là Trần Thứ, anh không biết hôm qua cô đi tìm anh, không có việc gì gấp sẽ không gọi vào sáng sớm để quấy nhiễu giấc ngủ của cô.
Vừa nghĩ như vậy, chỉ có thể là Khương Mộng.
Tiếng chuông reo thật lâu, ngừng, lại reo lên lần nữa, tên mập cuối cùng cũng bị đánh thức, trở mình, thân thể khổng lồ rơi xuống khỏi ghế salon, ầm một tiếng, văng hết bùn đất ra.
Người nhất thời bị ngã tỉnh.
Khương Tỉnh nghe thấy hắn mắng một câu thô tục, vừa nhìn qua, tên mập đã che gáy ngồi dậy, tay đưa vào túi quần lấy điện thoại ra.
Ánh sáng màn hình chiếu vào mắt, tên mập tỉnh táo lại, ý thức được là di động của ai, hắn luống cuống tay chân đứng lên chạy vào phòng trong.
Khương Tỉnh nghe được tiếng của hắn…
“Anh Đông anh Đông, tỉnh tỉnh!”
Tiếng ngáy trong phòng ngừng lại, tên mập nôn nóng nói: “Điện thoại con nhóc này reo, giờ làm sao?”
Trần Lập Đông ngủ mê man, đầu óc không tỉnh táo, đá một cước vào đù* hắn: “Ầm ĩ cái gì, ai gọi?”
“Cô ta…”
“Tao hỏi ai gọi! Có phải tên tiểu tử kia không!” Trần Lập Đồng lại đạp một phát nữa, tên mập gấp gáp trả lời: “Hình như là chị cô ta!”
Trần Lập Đông không nhịn được: “Tắt đi tắt đi, mày có ngu hay không, ra ngoài ra ngoài!”
“Được được được!” Tên mập cúi đầu đi ra ngoài.
Trần Lập Đông vẫn đang chửi, tên gầy cũng tỉnh, cũng mắng tên mập ngu ngốc, tên mập vội vã cúp điện thoại, ai ngờ càng vội càng xui xẻo, tay liền bị trượt.
Tên mập sợ đến ngẩn người, Trần Lập Đông và tên gầy vẫn đang chửi: “Nhanh lên nhanh lên, ra ngoài canh chừng, cúp điện thoại mà náo loạn cái gì!”
Tên mập lấy lại tinh thần,tay run run tắt điện thoại.
Điện thoại vừa tắt, tên mập hô to: “Anh Đông, hỏng rồi!”
Khương Tỉnh nghe được bên trong lại tiếp tục mắng, không lâu sau, thấy tên anh Đông và tên gầy đá tên mập ra.
Tên mập che ௱oЛƓ hỏi: “Anh Đông, bây giờ làm sao, người kia có thể báo cảnh sát đó, nếu không bây giờ chúng ta thả người…”
“Thả cái đầu mẹ mày!” Trần Lập Đông tức giận không thôi, gào xong nói với tên gầy, “Cái chủ ý thối tha gì thế? Nhất định sẽ xử được tên tiểu tử thúi kia? Ssớm biết xảy ra sự cố,tối hôm qua ông đây đã tìm nó đòi tiền rồi!”
Tên gầy thanh minh: “Em nghĩ trước hết để cho nó sốt ruột, đến lúc đó đòi tiền sẽ tốt hơn!”
Trần Lập Đông lười nghe, chỉ nói, “Đừng nói lời vô ích, nhanh lên, đưa người ra.”
Khương Tỉnh đang mơ mơ màng màng liền bị mang đi.
Khương Tỉnh bị nhét vào trong một chiếc xe tải cũ nát, túi vải trên đầu bị lấy xuống, cô hít thở nhanh mấy hơi, nhưng mũi không thông thoáng được, cổ họng ngứa ngáy, muốn ho, miệng lại bị dán, nghẹn đến nỗi mặt đỏ lên.
Qua một lúc, nhìn kĩ trong xe, tổng cộng có bốn người đàn ông, tên mập và tên gầy một trái một phải giữ chặt cô, tên anh Đông đứng đầu ngồi phía trước, lái xe là tên đầu trọc chưa từng thấy, anh Đông gọi hắn là “con lươn”.
Di động của cô bị anh Đông cầm trên tay, vài cuộc điện thoại gọi tới đều bị ông ta tắt đi, không biết ông ta bấm số của ai, điện thoại bận, không gọi được, ông ta hùng hùng hổ hổ, mở miệng ngậm miệng đều là “Tiểu tử thối”, “thằng nhóc”.
Khương Tỉnh nghe hết những lời kia, mơ hồ đoán được gì đó, còn đang suy nghĩ, cổ họng lại cảm thấy ngứa, cô không ho được, cảm thấy khó chịu, nhịn không được giãy dụa, khuỷu tay chọc vào bên phải tên mập.
Lần này dùng hơn nửa phần sức lực, nhưng tên mập thực sự quá béo, vẫn không nhúc nhích, ngược lại tên gầy là bị kinh động, nhìn cô, “Hây ô” một tiếng, “Người này, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng hồng…”
Tay chân Khương Tỉnh cùng lúc giãy dụa, cổ họng phát ra tiếng ho khó chịu, tên gầy phát hiện thấy không ổn, gọi Trần Lập Đông.
Trần Lập Đông nhìn, không nhịn được nói: “Vẫn còn dán miệng sao, xé ra xé ra!”
Băng dán bị gỡ ra, Khương Tỉnh ho một trận mãnh liệt.
Tên gầy thấy cô ho đến nỗi tim phổi đều muốn bay ra ngoài, hơi không đành lòng: “Này, không sao chứ? Không phải thở không nổi chứ hả?”
Tên mập căm giận đẩy tên gầy một cái: “Mày còn thương hoa tiếc ngọc nữa! cũng không xem bây giờ là tình huống gì!”
Tên gầy phản bác: “Vốn là không liên quan đến cô gái nhà người ta, chúng ta lại đem người ta ra dùng một phen, nếu người xảy ra chuyện gì, con mẹ nó mày ngồi tù cho tao!”
Tên mập nghẹn họng, ngượng ngùng không nói.
Tên gầy còn muốn mắng thêm vài câu, bị Trần Lập Đông quát một tiếng: “Ầm ĩ cái gì mà ầm ĩ? Ông đây đòi nợ đứng đắn, ngồi tù con mẹ mày!” Quát xong lại gọi điện thoại, đường dây vẫn bận, tức giận nghiến răng, “Nói gì mà nói lắm, nửa ngày không ngắt, tiểu tử thối này không quan tâm đến sống ૮ɦếƭ của con nhóc này hả!”
Vài câu này khiến Khương Tỉnh nhận ra được, cô xác định bọn họ không có ý hại cô, nhưng nghe được tin tức khác lại khiến cô khiếp sợ.
Cô ho đến khàn cả giọng, hơi thở vẫn chưa ổn định, lập tức hỏi: “Các người trói tôi để đòi nợ? Đòi nợ ai?”
Vừa hỏi xong, chợt một tiếng chuông điện thoại vang lên cắt đứt.
Trần Lập Đông nhìn tên người gọi tới, hai mắt sáng lên, kích động: “Mẹ nó, rốt cục đã tới!”
Lập tức nhận điện thoại, đầu kia truyền đến giọng nói đầy lo lắng: “Khương Khương, em ở đâu?”
Trần Lập Đông cười hắc hắc, lười biếng gọi một tiếng: “Tiểu Thụ à! Bạn gái thật đẹp nha!”
Tim Khương Tỉnh run rẩy, ngẩn ngơ nghe thấy giọng ông ta đột nhiên thay đổi: “Mẹ nó đừng ở đó đe dọa tao, không quan tâm mày ăn trộm hay ăn ςướק, ông đây cho mày địa chỉ, một tiếng sau mang tiền đến, tiểu tử mày nếu dám báo cảnh sát, dám giở trò, đến lúc đó không tìm được người thì đừng khóc, chú mày hiện giờ đã cùng đường, cũng không phải chưa từng vào đồn cảnh sát, cái gì cũng có thể làm được, không có hứng thú đùa giỡn với mày, nhanh chóng đi kiếm tiền đi!”
Trần Lập Đông mặc kệ bên kia nói gì, dứt khoát cúp điện thoại, gửi một tin nhắn đi, sau đó tắt máy.
Tâm tình ông ta rất tốt, nghiêng đầu nói với Khương Tinh đang kinh hãi giật mình: “Em gái nhỏ, đừng lo lắng, tôi không phải người xấu, chuyện Gi*t ngươi phóng hỏa không làm, chỉ trách ánh mắt của cô không tốt, tìm tới tiểu tử thối kia. Nhưng mà cô yên tâm, tôi là chú nó, nói cho cùng cô cũng co như vợ Tiểu Thụ, tương lai sẽ vào cửa nhà họ Trần, theo đạo lý cô nên gọi tôi một tiếng chú nhỏ, hôm này không quan tâm có lấy được tiền hay không, Tiểu Thụ vừa đến tôi liền để cô đi, nợ này tôi sẽ tính toán với nó, Trần Lập Đông tôi hiểu đạo lý giang hồ, tuyệt đối không ra tay với phụ nữ, cô ngoan ngoãn đợi, đừng làm chuyện xấu là được!”
Khương Tỉnh đã lấy lại tinh thần, mất vài phút tiêu hóa những tin tức này, bình tĩnh trở lại, hỏi Trần Lập Đông: “Anh ấy nợ ông bao nhiêu?”
“Không nhiều, chỉ mười mấy vạn.” Trần Lập Đông nói, “Nó tùy tiện mượn là trả được, cứ nhất định kéo dài!”
Khương Tỉnh dừng một chút, lại hỏi: “Sao anh ấy lại nợ tiền ông?”
Trần Lập Đông hừ một tiếng, nói: “Nó quá ngốc, việc này cô hỏi nó đi!”
Lái xe đến một chỗ bỏ hoang trong thôn, Khương Tỉnh bị đưa vào một gian phòng đang tháo dỡ, không có nóc, chỉ có mấy bức tường.
Trần Lập Đông và tên gầy đi ra ngoài, chỉ có tên mập canh cửa.
Qua thật lâu, bọn họ trở lại, mỗi người cầm một cây gậy, ngồi ngoài cửa ***, thảo luận sẽ làm thế nào.
Khương Tỉnh mơ hồ nghe được bọn họ nói đừng đánh ૮ɦếƭ gì đó. Cô cau chặt mày, gọi Trần Lập Đông: “Này, ông lại đây, tôi có chuyện muốn nói!”
Trần Lập Đông ngồi im không động đậy, quay lại nhìn thoáng qua, có chút mất hứng: “Đừng nói nhảm.”
Vừa nói dứt, tên đầu trọc chạy tới.
“Anh Đông, người tới rồi!”
Khương Tỉnh quýnh lên, liều mạng muốn cởi dây thừng, nhưng căn bản là không cởi được.
Cô nhìn ba người Trần Lập Đông đã cầm gậy đi ra ngoài, gấp đến nỗi gào lên: “Đừng động thủ, tôi trả tiền cho ông, các người đừng động đến anh ấy!”
Ba người đã đi ra ngoài.
Khương Tỉnh không nhìn thấy tình huống bên ngoài, cũng không nghe được động tĩnh gì, cô gọi một tiếng: “Trần Thứ!”
Không ai trả lời.
Một lát sau, tên mập đột nhiên chạy vào, kéo cô dậy: “Đi!”
Khương Tỉnh bị tên mập kéo tới cửa. Cô nhìn thấy Trần Thứ.
Anh đứng ở giữa bãi đất trống, lớn tiếng gọi: “Khương Khương!”
Anh chạy tới đây, giữa đường lại bị Trần lập Đông ngăn lại.
Tên mập không biết từ khi nào đem dao gọi trái cây để lên cổ Khương Tỉnh. Đây là lần đầu tiên hắn làm chuyện như vậy, tay run rẩy, dao nhỏ cũng lắc lư theo.
Mắt Trần Thứ đỏ bừng, đem túi đen trong tay ném cho Trần Lập Đông, gào lên: “Bảo hắn buông ra!”
Trần Lập Đông cầm lấy túi, mở ra nhìn thoáng qua, cười rộ lên, “Vẫn là đàn bà có tác dụng.” Xoay người phất tay với tên mập: “Nhanh, mở trói cho em gái nhỏ, đưa cô ta đi.”
Tên mập cắt dây thừng, kéo Khương Tỉnh về phía xe tải.
Trần Lập Đông liếc mắt một cái, tên gầy và tên đầu trọc cùng tiến lên, mỗi người một gậy, vây quanh Trần Thứ.
Trần Lập Đông lại liếc mắt, tên gầy đánh một gậy lên lưng Trần Thứ.
Đồng tử Khương Tỉnh đột nhiên co lại, một gậy đó như đánh vào lòng cô.
“Trần Thứ!” Thấy anh ngã xuống, máu toàn thân cô nóng lên, vùng ra khỏi tên mập, chạy về phía anh.
Tên mập thấy người chạy mất, đuổi theo kéo cô về.
Khương Tỉnh đẩy hắn như không muốn sống, trong lúc hỗn loạn, dao trên tay tên mập vạch một đường trên cánh tay cô, máu chảy ra.
Tên mập choáng váng, cuống quít ném dao đi, Khương Tỉnh lại định chạy, tên mập dùng sức bắt lấy cổ tay cô, máu dính lên tay hắn, tên mập liếc nhìn chất lỏng màu đỏ tươi kia, hoảng hốt, tay đột nhiên buông lỏng, Khương Tỉnh không hề đề phòng ngã ra sau, đầu đập vào mảnh gạch vỡ.
Máu chảy dọc theo gạch xuống sàn.
Một trận đau nhức kịch liệt, trời đất quay cuồng, Khương Tỉnh mơ hồ nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát.
Trước mắt cô bỗng chốc tối sầm, mất đi ý thức.
*****
Bệnh viện thành phố số 2.
Khương Mộng ra khỏi phòng bệnh, đóng cửa, quay người lại liền thấy Lâm Thời đang đi tới.
“Sao rồi? Ghi chép xong rồi?” Khương Mộng hỏi..
Lâm Thời ừ một tiếng, nhìn vào bên trong qua ô cửa kính, hỏi: “Khương Khương thế nào rồi?”
Khương Mộng nói: “Mất máu khá nhiều, hơi phát sốt, mẹ chị đang chăm sóc nó.”
Lâm Thời nói: “Em vào xem một chút.”
“Đừng đi, em cũng bận rộn hơn nửa ngày rồi, ngồi xuống nghỉ ngơi một lát đi.”
Hai người ngồi xuống ghế dài ngoài hành lang.
Khương Mộng suy nghĩ một chút, hỏi: “Tiểu Trần đâu?”
Lâm Thời nhói mày: “Anh ta đang ở đồn cảnh sát.”
Khương Mộng hỏi: “Tình huống như thế, anh ta đánh người kia trọng thương có thể không cần chịu trách nhiệm chứ? Sao vẫn chưa xong?”
“Em ghi chép xong là đi ngay, không rõ việc này xử lí thế nào, nhưng nghe nói người bắt Khương Tỉnh là chú họ của anh ta, trong chuyện này hình như có một khoản nợ lung tung rối loạn gì đó, đại khái có nhiều cái phải hỏi.”
Khương Mộng sửng sốt: “Người kia… là chú họ anh ta?”
Lâm Thời gật đầu.
Khương Mộng thở ra kinh ngạc, thật lâu không nói nên lời, nghĩ lại việc này, không khỏi sợ hãi: “Người gì thế, thân thích mà tàn nhẫn như vậy, có ý đồ với cả Khương Khương…”
Sắc mặt Lâm Thời cũng trầm trọng, “Đúng vậy, thật không dám nghĩ, nếu chúng ta đến chậm một chút, Khương Khương sẽ thế nào.”
Hai ngươi đang nói, Tôn Du đem đồ tới, tiến lại hỏi: “Thế nào rồi, tỉnh chưa?”
Khương Mộng lắc đầu: “Phát sốt, vẫn đang ngủ.”
Mặt Tôn Du trầm xuống, để đồ xuống, cũng ngồi bên cạnh.
Buổi chiều, Khương Tỉnh mơ màng tỉnh một chút, không được một lúc lại ngủ mất, mẹ Khương ngồi bên giường gạt nước mắt, Khương Mộng và Tôn Du nhỏ giọng an ủi.
Ngoài cửa đột nhiên truyền tới giọng nói tức giận của Lâm Thời.
Khương Mộng ra ngoài liền thấy Trần Thứ.
Anh đứng trong hành lang, cả người chật vật, áo sơ mi bẩn thỉu, vết máu loang lổ, trên mặt cũng bị thương nghiêm trọng, xanh xanh tím tím, trán rách da, má sưng lên rất to, khóe miệng cũng rách, trong mắt toàn là tia máu.
Nhìn ra được, vết thương của anh chưa được xử lí, đúng là vừa từ đồn cảnh sát chạy tới.
Nhìn một cái, bộ dạng này của anh đúng là hơi dọa người.
Khương Mộng nhớ tới những gì chứng kiến sáng nay.
Sau khi Lâm Thời ôm Khương Tỉnh đi, Trần Thứ như nổi điên, ấn tên côn đồ kia xuống đất, muốn đánh ૮ɦếƭ hắn. Dù đánh người trọng thương nhưng nhìn anh bây giờ, đại khái bản thân cũng không tốt hơn bao nhiêu.
Khương Mộng nhìn anh cả người đầy thương tích, không nói nên lời trách cứ.
Chị suy nghĩ một chút, nói với Trần Thứ: “Khương Khương sốt cao, vẫn còn chưa tỉnh.”
Vai Trần Thứ buông thõng, môi trắng bệch, run rẩy dường như không đứng vững.
Mắt anh càng đỏ hơn, giọng nói khàn khàn: “Tôi có thể nhìn cô ấy không…”
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.