Chương 5: Lời Giải Thích Đầu Tiên
An Nhiên bước ra khỏi bệnh viện vào lúc trời chạng vạng. Cơn mưa nhẹ buổi chiều để lại một làn hơi ẩm ướt trong không khí. Cô kéo chặt áo khoác, lặng lẽ đi bộ về căn hộ của mình. Đầu óc cô mờ mịt, tràn ngập những lời nói của Vũ Hàn ban sáng.
“Em luôn giỏi đứng ngoài mọi chuyện…”
Những lời đó cứ vang vọng mãi trong đầu cô, như một vết cắt sâu chưa thể lành. Anh không chỉ đang trách móc, mà còn thể hiện sự tổn thương mà cô đã để lại trong lòng anh. An Nhiên biết rằng mình không thể tiếp tục giữ im lặng. Nếu cô không giải thích, mọi thứ sẽ mãi mãi là vết sẹo giữa họ.
Buổi tối, sau một hồi trăn trở, cô quyết định nhắn tin cho anh:
“Em muốn nói chuyện với anh. Có thể gặp nhau không?”
Tin nhắn được gửi đi, nhưng mãi không thấy phản hồi. Cô nhìn màn hình điện thoại, lòng thầm trách mình đã quá vội vàng. Có lẽ anh không muốn nghe bất kỳ điều gì từ mình nữa…
Nhưng đúng lúc cô định bỏ cuộc, điện thoại rung lên. Một tin nhắn ngắn ngủi hiện ra:
“Quán cà phê cũ. 8 giờ.”
Tim cô đập nhanh hơn khi đọc những chữ ấy. Cô không biết liệu anh đồng ý gặp chỉ để nghe cô nói, hay để tiếp tục trách móc, nhưng cô biết đây là cơ hội mà cô không thể bỏ lỡ.
Quán cà phê cũ là nơi cả hai từng hẹn hò thời đại học. Dù bảy năm đã trôi qua, nơi này vẫn không thay đổi nhiều. Những chiếc bàn gỗ nâu, ánh đèn vàng ấm áp, và mùi cà phê thơm nồng vẫn mang lại cảm giác thân thuộc.
Khi cô đến, Vũ Hàn đã ngồi sẵn ở một góc quán. Anh mặc áo sơ mi trắng, tay cầm ly cà phê nhưng ánh mắt nhìn ra cửa sổ. Anh dường như lạc lõng, như thể anh không thật sự thuộc về nơi này nữa.
Cô bước đến, đôi tay khẽ run khi kéo ghế ngồi xuống. Anh liếc nhìn cô, ánh mắt lạnh nhạt nhưng không còn vẻ gay gắt như trước.
“Em đến rồi,” anh nói, giọng trầm và ngắn gọn.
“Cảm ơn anh đã đồng ý gặp em,” cô đáp, cố giữ giọng bình tĩnh.
Không gian giữa họ ngột ngạt trong im lặng. Cô cúi đầu nhìn bàn tay mình, trong lòng dâng lên nỗi sợ rằng anh sẽ không cho cô cơ hội để nói.
“Em muốn nói gì?” cuối cùng anh lên tiếng, phá tan sự im lặng.
“Em biết rằng… em nợ anh một lời giải thích,” cô bắt đầu, giọng nhỏ dần. “Bảy năm trước, em đã rời đi mà không nói gì. Đó là điều em đã hối hận suốt ngần ấy năm.”
Anh không đáp, ánh mắt vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Lý do em rời đi… không phải vì em không còn yêu anh,” cô tiếp tục, giọng khàn lại. “Mà vì gia đình em đã gặp biến cố lớn. Cha em phá sản, và ông ấy lâm bện***. Mẹ em ép buộc em phải ra nước ngoài để tránh xa mọi áp lực ở đây. Em không có lựa chọn nào khác.”
Cô dừng lại để lấy hơi, cảm nhận được nỗi đau ngày ấy lại dâng lên trong lòng.
“Em đã muốn nói với anh. Nhưng mỗi lần em định nói, em lại sợ. Sợ rằng anh sẽ níu kéo, và em sẽ không đủ mạnh mẽ để rời đi. Em nghĩ rằng nếu em biến mất, anh sẽ dễ dàng quên em hơn…”
Vũ Hàn nhíu mày, đôi tay anh siết chặt lấy ly cà phê. “Em nghĩ rằng anh sẽ dễ dàng quên em sao?”
Giọng anh trầm nhưng chứa đầy sự phẫn nộ bị kìm nén. Anh quay sang nhìn cô, ánh mắt sắc lạnh nhưng lấp lánh nỗi đau.
“Bảy năm, An Nhiên. Bảy năm qua anh đã sống với câu hỏi tại sao em lại bỏ đi. Anh đã tìm em, nhưng mọi thứ về em đều như bốc hơi. Em không để lại bất kỳ dấu vết nào. Em có biết cảm giác ấy như thế nào không?”
Cô cúi đầu, giọng nghẹn lại: “Em xin lỗi. Em không biết anh đã phải chịu đựng như vậy. Nhưng em thực sự không có lựa chọn nào khác…”
“Không có lựa chọn nào khác? Em thậm chí không cho anh cơ hội để ở bên em, để cùng em vượt qua tất cả. Em chỉ quyết định cho cả hai chúng ta mà không hề hỏi ý kiến anh,” anh nói, giọng ngày càng cao.
Cô im lặng, không thể phản bác. Anh nói đúng. Cô đã quyết định thay cả anh, nghĩ rằng đó là điều tốt nhất, nhưng thực tế cô đã làm tổn thương anh sâu sắc.
Cả hai chìm vào im lặng, chỉ có tiếng thìa khuấy cà phê và tiếng nói chuyện khe khẽ từ những bàn khác vang lên.
Một lúc sau, anh lên tiếng, giọng anh dịu đi nhưng vẫn mang vẻ lạnh lùng: “Anh không ghét em, An Nhiên. Nhưng anh cũng không chắc mình có thể tha thứ ngay được. Vết thương này quá lớn, và anh cần thời gian.”
Cô ngước lên nhìn anh, ánh mắt tràn ngập sự hối lỗi. “Em hiểu. Em không mong anh tha thứ ngay lập tức. Em chỉ muốn anh biết sự thật, và em sẽ chờ, bao lâu cũng được.”
Anh đứng dậy, cầm lấy áo khoác. Trước khi rời đi, anh quay lại, ánh mắt lần đầu tiên không còn vẻ lạnh lùng. “Cảm ơn em vì đã nói sự thật. Nhưng An Nhiên, nếu em thật sự muốn sửa chữa, đừng chỉ nói, hãy hành động.”
Anh rời đi, để lại cô ngồi đó với hàng loạt cảm xúc hỗn độn. Cô biết rằng mình đã có được cơ hội đầu tiên, nhưng con đường để hàn gắn vết thương lòng giữa họ vẫn còn rất dài.
Buổi tối hôm đó, khi bước về căn hộ nhỏ của mình, An Nhiên đứng trước gương, nhìn sâu vào mắt mình. Cô thì thầm: “Mình sẽ làm tất cả để bù đắp. Anh ấy xứng đáng với điều đó.”
Dù con đường phía trước có khó khăn, cô quyết định rằng sẽ không để mất anh lần nữa.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.