Chương 4: Mâu Thuẫn Hiện Tại
Ngày làm việc tiếp theo đến trong sự tĩnh lặng. Dù cố gắng tập trung vào công việc, An Nhiên vẫn không thể xua đi hình ảnh của Vũ Hàn trong đầu. Anh giống như một bóng ma từ quá khứ, luôn hiện diện mỗi khi cô nghĩ rằng mình đã bỏ lại mọi chuyện phía sau.
Trong bệnh viện, dự án xây dựng khu khám chữa bệnh mới trở thành trọng tâm của mọi cuộc thảo luận. Là bác sĩ nội khoa, An Nhiên được phân công làm thành viên của tổ cố vấn y tế, đồng nghĩa với việc cô sẽ phải làm việc cùng đội ngũ thiết kế do Vũ Hàn đứng đầu.
Cô cố gắng giữ thái độ chuyên nghiệp, nhưng ánh mắt của anh mỗi lần lướt qua cô đều khiến lòng cô dậy sóng.
Buổi họp sáng thứ Hai bắt đầu trong bầu không khí căng thẳng. Trên màn hình lớn, bản kế hoạch thiết kế được trình bày chi tiết, nhưng sự bất đồng ý kiến giữa đội y tế và đội thiết kế nhanh chóng nổ ra.
“Ý tưởng này có vẻ như không thực tế lắm,” một bác sĩ cao tuổi lên tiếng, chỉ vào bản vẽ. “Khu vực chờ dành cho bệnh nhân quá nhỏ so với lưu lượng người đến khám mỗi ngày.”
“Tôi hiểu ý của bác sĩ,” Vũ Hàn đáp, giọng bình tĩnh nhưng sắc lạnh. “Tuy nhiên, theo phân tích của chúng tôi, diện tích này đã được tính toán dựa trên các số liệu thực tế của bệnh viện trong năm năm qua.”
“Nhưng anh không trực tiếp làm việc với bệnh nhân. Anh không thể hiểu rõ áp lực mà chúng tôi phải đối mặt,” bác sĩ phản đối, giọng đầy bức xúc.
An Nhiên ngồi im, quan sát cuộc tranh luận. Cô biết rằng cả hai bên đều có lý, nhưng sự căng thẳng trong phòng họp đang đẩy mọi chuyện đi xa hơn.
“Có lẽ chúng ta nên tìm cách dung hòa,” cô lên tiếng, giọng điềm đạm nhưng chắc chắn. “Nếu khu vực chờ không đủ lớn, có thể xem xét việc phân luồng bệnh nhân theo từng khung giờ cụ thể. Điều này không chỉ giảm áp lực không gian mà còn tối ưu hóa quy trình khám chữa bệnh.”
Cả phòng im lặng trong giây lát. Vũ Hàn quay sang nhìn cô, ánh mắt sắc bén nhưng cũng ẩn chứa chút ngạc nhiên.
“Ý kiến hay,” anh nói, giọng trầm thấp. “Tôi sẽ xem xét việc điều chỉnh thiết kế để phù hợp với đề xuất của cô.”
An Nhiên cảm thấy hơi bất ngờ trước sự đồng thuận bất ngờ này, nhưng cô không nói gì thêm. Buổi họp kết thúc trong sự nhẹ nhõm của mọi người, nhưng ánh mắt của Vũ Hàn khi rời đi vẫn khiến cô cảm thấy áp lực.
Chiều hôm đó, trong khi An Nhiên đang xem lại hồ sơ bệnh án, một đồng nghiệp bước vào với vẻ mặt tò mò.
“An Nhiên, cậu quen kiến trúc sư Trần phải không?”
Cô ngẩng đầu lên, cố giữ vẻ bình thản. “Sao cậu lại hỏi vậy?”
“À, chỉ là tớ thấy anh ấy thường nhìn cậu trong các buổi họp. Có gì đó… không giống cách anh ấy đối xử với người khác,” đồng nghiệp nói, nụ cười đầy ẩn ý.
An Nhiên cười gượng, không biết phải trả lời thế nào. Cô không thể giải thích mối quan hệ giữa cô và Vũ Hàn trong quá khứ, cũng không muốn bị chú ý vì điều đó.
“Tớ không quen anh ấy lắm,” cô đáp ngắn gọn, rồi nhanh chóng chuyển chủ đề.
Nhưng trong lòng cô, mọi cảm xúc lại trỗi dậy mạnh mẽ hơn. Cô biết rằng mình không thể cứ giả vờ không quen anh mãi.
Ngày hôm sau, một sự cố bất ngờ xảy ra tại bệnh viện. Trong quá trình kiểm tra một phần khu vực đang được cải tạo, một bệnh nhân vô tình bị trượt ngã do vật liệu xây dựng rơi ra. May mắn, không có ai bị thương nghiêm trọng, nhưng vụ việc đã làm dấy lên sự chỉ trích nhắm vào đội thiết kế.
Cuộc họp khẩn được tổ chức ngay sau đó. Giám đốc bệnh viện, các bác sĩ liên quan, và đội ngũ thiết kế đều tham gia.
“Đây là sự cố không đáng có,” giám đốc nói, giọng nghiêm khắc. “Chúng ta cần giải quyết ngay lập tức để đảm bảo không có tai nạn nào xảy ra thêm nữa.”
Vũ Hàn đứng dậy, ánh mắt bình tĩnh nhưng không giấu được sự căng thẳng. “Đây là lỗi từ phía nhà thầu thi công. Chúng tôi đã yêu cầu họ kiểm tra lại toàn bộ khu vực trước khi tiến hành cải tạo. Tôi xin nhận trách nhiệm kiểm tra lại toàn bộ quy trình.”
Lời nói của anh khiến không khí dịu lại, nhưng một bác sĩ khác vẫn lên tiếng: “Dù là lỗi của ai, sự cố này cho thấy sự thiếu cẩn trọng trong việc phối hợp giữa hai bên. Tôi hy vọng sẽ không có sự chậm trễ nào nữa.”
Sau cuộc họp, An Nhiên thấy Vũ Hàn đứng một mình ngoài hành lang, ánh mắt nhìn xa xăm. Cô cảm nhận được sự mệt mỏi từ anh, nhưng vẫn không dám tiến lại gần.
Khi cô định quay lưng bước đi, giọng anh vang lên từ phía sau.
“Em không định nói gì sao?”
Cô quay lại, đối diện với ánh mắt đầy thách thức của anh. “Ý anh là gì?”
“Em luôn giỏi đứng ngoài mọi chuyện, phải không? Ngay cả bây giờ, em cũng vậy.”
Câu nói của anh như một nhát dao xuyên qua lòng cô. Cô biết anh không chỉ nói về hiện tại, mà còn về quá khứ.
“Vũ Hàn, em không…”
“Không phải lỗi của em?” Anh nhếch môi cười lạnh. “Em lúc nào cũng giỏi tránh né mọi thứ. Nhưng em biết không, không phải ai cũng đủ sức để vượt qua như em nghĩ.”
Anh quay lưng bỏ đi, để lại cô đứng lặng với nỗi đau dâng trào trong long ng.
Tối hôm đó, An Nhiên ngồi bên cửa sổ, nhìn ánh đèn thành phố lấp lánh trong màn đêm. Cô biết rằng mình không thể cứ trốn tránh mãi. Cô cần phải đối mặt với quá khứ, với những tổn thương mà cô đã để lại trong lòng anh.
Và trên tất cả, cô cần tìm cách để chuộc lại lỗi lầm, dù cô không biết liệu anh có còn sẵn lòng tha thứ hay không.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.