Chương 3: Gặp Gỡ Định Mệnh
Ánh nắng buổi sáng len qua cửa sổ, nhẹ nhàng rọi lên gương mặt An Nhiên. Cô ngồi trước gương, chỉnh lại tóc và trang điểm nhẹ nhàng. Hôm nay là ngày đầu tiên cô chính thức nhận công việc tại bệnh viện trung tâm thành phố. Trái tim cô có chút hồi hộp nhưng cũng tràn đầy mong đợi. Sau bao năm học tập và làm việc ở nước ngoài, cuối cùng cô cũng có cơ hội được quay lại nơi mình sinh ra để cống hiến.
Bệnh viện trung tâm không chỉ là một nơi làm việc mới, mà còn là nơi đánh dấu một khởi đầu khác trong cuộc sống của cô.
Khi bước vào sảnh bệnh viện, cảm giác ồn ào, tất bật của không gian làm cô cảm thấy mình thực sự thuộc về nơi này. Đồng nghiệp mới chào đón cô bằng những nụ cười thân thiện, khiến cô cảm thấy dễ dàng hòa nhập hơn.
Đang mải suy nghĩ, một giọng nói vang lên từ phía sau:
“Bác sĩ Lâm, mời cô đến phòng họp. Chúng tôi có một cuộc họp quan trọng để triển khai dự án xây dựng mới.”
An Nhiên gật đầu, nhanh chóng đi theo người dẫn đường. Cô không biết rằng, bước chân của mình sắp đưa cô đến một cuộc gặp gỡ định mệnh.
Phòng họp được trang trí hiện đại với màn hình lớn ở phía trước. Khi cô bước vào, một nhóm người đã ngồi sẵn ở đó. Những bộ vest lịch lãm và ánh mắt nghiêm túc cho thấy đây là buổi họp quan trọng với sự tham gia của cả ban quản lý bệnh viện và đội ngũ thiết kế kiến trúc.
An Nhiên cúi đầu chào, tìm một chỗ ngồi gần cuối bàn. Nhưng khi cô vừa ngẩng đầu lên, trái tim cô như ngừng đập.
Ở đầu bàn, người đàn ông đang cầm bản kế hoạch và giải thích cho nhóm lãnh đạo không ai khác chính là Trần Vũ Hàn.
Anh mặc một bộ vest tối màu, sơ mi trắng cài cúc gọn gàng, toát lên vẻ chuyên nghiệp và đầy uy quyền. Gương mặt anh vẫn sắc nét như ngày nào, nhưng đôi mắt dường như lạnh lùng và xa cách hơn. Cách anh đứng thẳng, tự tin trình bày càng khiến anh trở nên khác biệt, như một người đàn ông hoàn toàn trưởng thành sau bảy năm xa cách.
An Nhiên cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng đôi tay khẽ siết lại bên dưới bàn. Cô không biết phải làm sao để đối diện với anh, nhất là trong hoàn cảnh này.
“Dự án này bao gồm việc xây dựng một khu vực khám chữa bệnh hiện đại hơn, tập trung vào việc nâng cấp tiện nghi và tối ưu hóa trải nghiệm cho bệnh nhân,” giọng anh vang lên trầm ấm nhưng sắc bén, khiến mọi người đều tập trung lắng nghe.
Cô không thể rời mắt khỏi anh. Đó không còn là chàng trai sinh viên ngày xưa nữa. Trước mặt cô giờ đây là một người đàn ông trưởng thành, lạnh lùng và xa cách.
Buổi họp kéo dài gần một giờ. Vũ Hàn nói nhiều về thiết kế, công năng và các yêu cầu đặc biệt mà bệnh viện đặt ra. Khi kết thúc, anh khép tài liệu lại và ngẩng đầu lên, ánh mắt anh lướt qua từng người trong phòng.
Rồi ánh mắt đó dừng lại ở cô.
Chỉ một khoảnh khắc ngắn ngủi, nhưng đủ để cả thế giới trong cô chao đảo. Ánh mắt anh không còn vẻ dịu dàng của ngày trước, thay vào đó là một sự lạnh lùng, xen lẫn chút ngạc nhiên. Dường như anh không hề biết rằng cô sẽ xuất hiện ở đây.
“Cảm ơn mọi người đã tham gia. Buổi họp hôm nay kết thúc ở đây,” anh nói, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi cô.
An Nhiên cố gắng thu dọn tài liệu và bước nhanh ra khỏi phòng, nhưng bước chân cô chậm lại khi nghe thấy giọng nói quen thuộc từ phía sau:
“Bác sĩ Lâm, cô có thể ở lại một chút không?”
Cô quay lại, đối diện với anh. Cảm giác bối rối làm lòng bàn tay cô đổ mồ hôi, nhưng cô cố gắng giữ vẻ ngoài bình tĩnh.
“Chào anh, kiến trúc sư Trần,” cô nói, giọng khẽ run.
Anh không đáp ngay, chỉ nhìn cô thật lâu. Một nụ cười nhạt lướt qua môi anh, nhưng ánh mắt anh vẫn lạnh lùng.
“Lâu rồi không gặp,” cuối cùng anh lên tiếng.
“Đúng vậy,” cô đáp, cố gắng giấu đi nỗi bất an trong lòng.
“Thật trùng hợp khi gặp lại em ở đây. Nhưng cũng phải thôi, bệnh viện này là nơi mọi người đều muốn làm việc, đúng không?” Lời nói của anh không có chút cảm xúc, như thể chỉ là một câu nhận xét bình thường. Nhưng với cô, từng chữ đều như một nhát dao cứa vào lòng.
“Anh làm việc ở đây lâu chưa?” cô hỏi, cố gắng phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng.
“Khoảng hai năm,” anh đáp ngắn gọn. “Nhưng tôi không nghĩ rằng sẽ gặp lại em trong hoàn cảnh này.”
Cô cảm nhận được sự trách móc trong giọng nói của anh, dù anh không nói thẳng ra.
“Em… không ngờ rằng anh cũng làm việc ở đây,” cô nói, ánh mắt tránh đi.
Anh nhếch môi, nhưng nụ cười không chạm đến mắt. “Vậy sao? Em luôn là người giỏi bất ngờ người khác mà.”
Cô định nói gì đó, nhưng anh đã quay lưng bước đi, để lại cô đứng đó với hàng nghìn cảm xúc lẫn lộn.
Ngày hôm đó, An Nhiên làm việc với tâm trạng nặng nề. Cô không thể ngừng nghĩ về cuộc gặp gỡ với anh, về ánh mắt lạnh lùng và lời nói như vô tình nhưng lại đầy ẩn ý của anh. Cô biết rằng sự xuất hiện của mình ở đây đã khuấy động quá khứ, và có lẽ, anh không sẵn lòng tha thứ cho những gì cô đã làm.
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi ánh hoàng hôn đang buông xuống thành phố. Trong lòng cô dâng lên một nỗi lo lắng mơ hồ. Liệu sự gặp lại này sẽ mang đến cơ hội để sửa chữa quá khứ, hay chỉ càng làm mọi thứ thêm rối ren?
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.