Chương 20: Hạnh Phúc Viên Mãn
Buổi sáng tại thành phố, ánh nắng nhẹ nhàng tràn qua những con đường rợp bóng cây, như báo hiệu một khởi đầu tươi sáng. Sau lễ khánh thành thành công của dự án cải tạo bệnh viện, cuộc sống của An Nhiên và Vũ Hàn dường như đã bước sang một chương mới – không còn những thử thác*** nề, chỉ còn lại những kế hoạch cho tương lai và tình yêu đang đơm hoa kết trái.
Hôm nay là một ngày đặc biệt. Cả bệnh viện trung tâm lẫn công ty kiến trúc của Vũ Hàn đều tạm gác lại công việc để chào đón một sự kiện trọng đại: lễ cưới của hai người đã cùng nhau vượt qua biết bao khó khăn, An Nhiên và Vũ Hàn.
Khu vườn lớn ven sông, nơi buổi lễ được tổ chức, được trang trí bằng hoa trắng và ánh nến lung linh. Bạn bè, đồng nghiệp, và người thân của cả hai đều có mặt, mang theo những nụ cười và lời chúc phúc.
An Nhiên khoác lên mình chiếc váy cưới thanh lịch, bước từng bước chậm rãi trong tiếng nhạc du dương. Khi ánh mắt cô chạm vào Vũ Hàn, người đang đứng chờ ở cuối lối đi, cả thế giới dường như lặng đi. Anh mặc bộ vest đen, ánh mắt dịu dàng nhìn cô, như thể chỉ có cô là quan trọng nhất trong đời anh.
Khi hai người đứng trước cha xứ, không khí trở nên trầm lắng và trang nghiêm. Giọng cha xứ vang lên, hỏi những câu quen thuộc nhưng lại đầy ý nghĩa.
“Trần Vũ Hàn, con có hứa sẽ yêu thương, bảo vệ, và đồng hành cùng Lâm An Nhiên trong mọi khó khăn của cuộc đời, dù vui hay buồn, dù giàu sang hay nghèo khó, đến suốt đời không?”
Anh không cần suy nghĩ, chỉ nhìn vào đôi mắt trong trẻo của cô và đáp: “Con hứa.”
“Lâm An Nhiên, con có hứa sẽ yêu thương, tin tưởng, và luôn ở bên Trần Vũ Hàn trong mọi giông bão của cuộc đời, không rời xa anh ấy đến suốt đời không?”
Cô mỉm cười, nước mắt hạnh phúc lăn dài trên má. “Con hứa.”
Sau lời tuyên bố của cha xứ, Vũ Hàn nhẹ nhàng nâng chiếc mạng che mặt của An Nhiên, rồi cúi xuống trao cô nụ hôn đầu tiên trong vai trò người chồng. Tiếng vỗ tay rộn rã vang lên từ bạn bè và người thân, như một lời chúc phúc gửi đến hai người.
Buổi tối, tại bữa tiệc, Ngọc Mai đứng dậy, nâng ly chúc mừng. “Hôm nay là ngày tuyệt vời nhất mà chúng ta từng chứng kiến. Tớ đã thấy hai người này vượt qua đủ mọi thử thách, và tớ tin rằng họ xứng đáng có được hạnh phúc này. Hãy cùng chúc cho An Nhiên và Vũ Hàn một cuộc sống trọn vẹn và đầy yêu thương!”
Tiếng vỗ tay, tiếng cười và những lời chúc tốt đẹp tiếp tục lấp đầy không gian.
Khi buổi tiệc kết thúc, cả hai đứng bên bờ sông, nơi ánh đèn phản chiếu trên mặt nước lấp lánh. Vũ Hàn nắm lấy tay cô, ánh mắt dịu dàng.
“An Nhiên, em có biết rằng anh đã mơ về ngày này từ rất lâu rồi không?”
Cô cười khẽ, tựa đầu vào vai anh. “Em cũng vậy. Nhưng em không nghĩ rằng nó lại tuyệt vời đến thế.”
“Chúng ta đã cùng nhau vượt qua tất cả,” anh nói, vòng tay ôm cô thật chặt. “Và anh tin rằng, từ bây giờ, không gì có thể chia cắt chúng ta nữa.”
Cô khẽ gật đầu, cảm nhận được nhịp đập trái tim anh đang hòa cùng nhịp đập của mình.
“Em yêu anh, Vũ Hàn.”
“Anh cũng yêu em, An Nhiên.”
Dưới ánh trăng sáng, họ ôm nhau, bắt đầu một hành trình mới – hành trình của tình yêu, niềm tin, và những giấc mơ mà họ sẽ cùng nhau thực hiện.
Kết thúc
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.