Chương 19: Viên Gạch Đầu Tiên
Sau đêm tỏ bày tình cảm bên bờ sông, An Nhiên và Vũ Hàn bước vào một giai đoạn mới trong mối quan hệ của họ. Không còn là những thử thách ngăn cách, giờ đây cả hai đều tập trung xây dựng tương lai cùng nhau. Tuy nhiên, những vết thương từ quá khứ vẫn cần được hàn gắn, và cả hai đều hiểu rằng hành trình này không hề dễ dàng.
Tại bệnh viện, An Nhiên nhận thấy rằng mọi thứ đã trở lại yên bình. Sau khi được minh oan, cô tiếp tục công việc với lòng nhiệt huyết như trước đây. Các đồng nghiệp, dù từng nghi ngờ cô, giờ đây đã dành cho cô sự tôn trọng và tin tưởng.
Một buổi sáng, khi cô đang kiểm tra bệnh án, giám đốc bệnh viện bất ngờ ghé qua.
“Bác sĩ Lâm, tôi muốn nói rằng bệnh viện rất trân trọng sự cống hiến của cô,” ông nói, giọng điềm đạm. “Dự án cải tạo đã đi vào giai đoạn cuối, và ban giám đốc muốn mời cô tham gia vào lễ khánh thành với tư cách là một trong những người đại diện của đội ngũ y tế.”
An Nhiên mỉm cười, lòng tràn ngập niềm vui. “Cảm ơn giám đốc. Tôi rất hân hạnh được tham gia.”
Trong khi đó, tại công ty của Vũ Hàn, dự án cải tạo đã gần như hoàn thành. Những khu vực mới trong bệnh viện được thiết kế hiện đại và tối ưu hóa cho bệnh nhân. Anh và đội ngũ của mình thường xuyên đến kiểm tra tiến độ, đảm bảo mọi chi tiết đều hoàn hảo.
Một buổi chiều, anh đưa An Nhiên đi tham quan khu vực cải tạo mới. Họ bước qua những hành lang sáng sủa, những phòng chờ được thiết kế tinh tế với không gian rộng rãi, và những khu vực điều trị tiện nghi hơn.
“Anh đã làm được rất nhiều,” cô nói, ánh mắt đầy ngưỡng mộ. “Bệnh viện sẽ thay đổi rất nhiều nhờ vào thiết kế này.”
“Không chỉ là công sức của anh,” anh đáp, mỉm cười. “Nếu không có sự phối hợp từ đội ngũ y tế, mọi thứ sẽ không thể hoàn thiện đến vậy. Và em là một phần quan trọng trong đó.”
Họ dừng lại trước một cửa sổ lớn, nơi ánh nắng chiều chiếu qua, tạo nên một không gian ấm áp. Anh nhìn cô, ánh mắt đầy sự trân trọng.
“An Nhiên, anh thật sự rất biết ơn em. Không chỉ vì em đã đồng hành cùng anh trong dự án này, mà còn vì em luôn tin tưởng anh, ngay cả khi mọi thứ khó khăn nhất.”
“Vũ Hàn, em không làm gì nhiều. Em chỉ làm điều mà em cảm thấy đúng,” cô đáp, đôi má khẽ ửng hồng.
“Em đã làm rất nhiều. Và anh muốn em biết rằng, anh sẽ không để em phải chịu bất kỳ tổn thương nào nữa.”
Buổi tối hôm đó, họ trở về căn hộ của Vũ Hàn. Sau một bữa tối giản dị nhưng ấm cúng, anh bất ngờ dẫn cô ra ban công, nơi ánh đèn thành phố lấp lánh trong màn đêm.
“An Nhiên, anh có một ý tưởng,” anh nói, ánh mắt sáng lên.
“Ý tưởng gì vậy?” cô hỏi, tò mò.
“Sau khi dự án này hoàn thành, anh muốn thực hiện một dự án mới. Nhưng lần này, anh không muốn làm một mình. Anh muốn có em ở bên, không chỉ với tư cách là người đồng hành, mà còn là người bạn đời của anh.”
Cô sững người, đôi mắt long lanh khi nhận ra ý nghĩa của lời nói đó.
“Anh đang nói đến việc… chúng ta cùng xây dựng một gia đình sao?” cô hỏi, giọng nghẹn ngào.
“Đúng vậy,” anh đáp, mỉm cười. “Anh đã nghĩ rất lâu. Anh không muốn chỉ làm việc và sống vì sự nghiệp. Anh muốn sống vì em, vì chúng ta. Anh muốn cùng em đặt viên gạch đầu tiên cho ngôi nhà của chúng ta.”
Cô không nói gì, chỉ gật đầu, nước mắt hạnh phúc lăn dài trên má.
“Em đồng ý, Vũ Hàn. Em muốn ở bên anh, cùng anh xây dựng mọi thứ.”
Ngày hôm sau, cả thành phố đón nhận tin tức về lễ khánh thành khu vực cải tạo mới của bệnh viện trung tâm. Buổi lễ được tổ chức long trọng với sự tham gia của lãnh đạo bệnh viện, đội ngũ thiết kế, và các y bác sĩ.
An Nhiên và Vũ Hàn, trong tư cách là hai nhân vật quan trọng của dự án, đứng cạnh nhau trên sân khấu. Khi giám đốc bệnh viện tuyên bố dự án hoàn thành, cả khán phòng vỡ òa trong tiếng vỗ tay.
“Chúng ta đã làm được,” anh thì thầm, nắm lấy tay cô.
“Phải, và đây mới chỉ là khởi đầu,” cô đáp, mỉm cười.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.