Triệu Mạnh Sắt cố gắng hé mở đôi lông mi nặng trĩu, ánh mắt cô đảo về phía túi đồ đựng áo trắng mua tặng hắn.
Cảm giác đau đớn làm cả cơ thể cô kiệt quệ, không thể nhúc nhích được, cô cười nhàn nhạt.
Cũng may là chưa ૮ɦếƭ ngay tại chỗ, nhưng chắc rồi cô cũng khó thoát khỏi cái ૮ɦếƭ. Cô không nghĩ rằng đẩy Dạ Thiên Minh ra, bản thân lại bị liên luỵ. Ừ... Cô ngốc thật đấy!
Mai là sinh nhật Trịnh Từ Dương rồi...
Cô phải làm sao đây? Biết như vậy đã không cứu Dạ Thiên Minh rồi.
Cô không dám nghĩ tới sắc mặt của Trịnh Từ Dương lúc này. Hắn là nguồn sống của cô, là niềm hy vọng còn sót lại trong trái tim cô. Cô không thể sống thiếu hắn...
Nhưng... Nếu cô ૮ɦếƭ, hắn sẽ ra sao?
Muốn hắn ở bên cô trước khi cô ૮ɦếƭ, muốn hắn nở nụ cười nịnh nọt cô. Muốn nghe lời nói của hắn quá! Thế là lại nhớ hắn mất rồi...
Triệu Mạnh Sắt cố gắng mở to mắt, nhưng sự đau đớn Dưới *** như tảng đá nặng nề ép cô nhắm mắt xuống. Cố gắng tỉnh táo, nhưng... Cô đau lắm!
Giọt nước mắt lăn xuống gò má. Chịu hết nổi rồi...
Trịnh Từ Dương à... Xin lỗi anh nhé!
[...]
"Sắt Sắt, sao lại cứu anh... Sao em lại cứu anh?"
Dạ Thiên Minh thẫn thờ ngồi một góc trước cửa phòng phẫu thuật. Đôi mắt hổ phách bây giờ đờ đẫn, đen màu bóng tối. Anh liên tục lẩm bẩm tự hỏi một câu hỏi như kẻ điên, ***g *** quặn thắt tới nghẹt thở.
Cả người Dạ Thiên Minh ướt đẫm máu của cô gái nhỏ, anh ôm chặt cô mãi cho tới khi xe cứu thương tới. Mùi máu tanh nồng vẫn quanh quẩn nơi sống mũi.
Chắc cô đau lắm...
Tại anh, tất cả là tại anh.
Đầu óc Dạ Thiên Minh trống rỗng, chỉ hiện lên độc mỗi hình ảnh Triệu Mạnh Sắt trong bộ váy bị nhuộm màu đỏ thẫm, màu của máu. Tình Thiên ngồi cách xa anh mấy ghế ngồi.
Cô gái xinh xắn như thiên thần giờ đã run rẩy kịch liệt. Gương mặt đã trắng giờ còn tái xanh như người ૮ɦếƭ. Cô ta cũng đứng trong phạm vi nguy hiểm vô cùng.
Nhưng vì Triệu Mạnh Sắt xông tới cứu Dạ Thiên Minh mà lao đến, cô ta nhìn thấy lập tức lùi lại vài bước chân. Nếu không kẻ đang trong phòng phẫu thuật cũng sẽ bao gồm cả Tình Thiên.
Triệu Mạnh Sắt, sao cô ta có thể dũng cảm đến thế? Cứu Dạ Thiên Minh mà không nghĩ tới tính mạng của bản thân sao? Ngu đần!
Tình Thiên cười nhạo Triệu Mạnh Sắt thì
Trịnh Từ Dương đột ngột mở mạnh cửa đi vào, như một con hổ sổng chuồng. Hắn thở hồng hộc, đôi mắt đổ ngầu đầy tia máu trông thật rùng rợn.
Lao đến với tốc độ ánh sáng tới bệnh viện, cả người hắn toàn mồ hôi.
Vừa liếc mắt thấy Dạ Thiên Minh đờ đẫn đan tay vào nhau đang yên vị trên ghế. Trịnh Từ Dương như phát điên, hắn lao về phía anh. Túm cổ Dạ Thiên Minh lên, gằn từng chữ.
"Sắt Sắt Của Tao làm sao?"
Dạ Thiên Minh không phản kháng, vô hồn trả lời hắn.
"Cô ấy cứu tôi nên..."
"Bốp..."
Chưa nói hết câu, cú đấm mạnh bạo của Trịnh Từ Dương đã cắt đứt lời nói của anh. Hắn tiếp tục đấm mạnh lên mặt Dạ Thiên Minh không chút do dự.
Từng cú đấm đều dùng lực vô cùng lớn.
Câu nói của Dạ Thiên Minh càng làm Trịnh Từ Dương phẫn nộ. Hắn điên cuồng đấm cuống, nỗi đau trong tin càng bị nới rộng.
Cô gái hắn yêu nhất vậy mà lại vì một thằng rác rưởi mà hi sinh. Hắn không can tâm...
Cô sẽ đau biết bao nhiêu. Nếu hắn đi đón cô sớm hơn. Liệu có ngăn cản được cô gái ấy?
Hắn như bị ai khoét mất trái tim, khi tiếng xe ***ng phải vật cản vang vọng tới đầu dây bên kia. Lúc ấy cô thế nào?
Hắn như phát điên đấm mạnh lên mặt Dạ Thiên Minh. Nhưng mùi máu tanh nồng của trên áo Dạ Thiên Minh làm hắn bừng tỉnh. Là máu của Sắt Sắt...
Cô không bao giờ muốn hắn đánh người. Cô sợ hắn hung bạo như vậy!
Trịnh Từ Dương đẩy mạnh Dạ Thiên Minh vẫn đang đứng yên hứng chịu đòn đán của hắn ra. Hắn gục xuống chiếc ghế bên cạnh.
Cô đang đấu tranh giành sự sống trong kia, vậy mà kể cả lúc cô đau đớn nhất, hắn cũng chả làm gì được.
Trịnh Từ Dương ngẩng mặt lên, đôi mắt đỏ bừng trừng Tình Thiên và Dạ Thiên Minh phun ra những lời sát khí nồng nặc.
"Sắt Sắt có mệnh hệ gì... Tụi mày chuẩn bị quan tài cho mình đi là vừa!"
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.