*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Thời điểm Lâm Thu Ngôn tỉnh lại, phát hiện mình nằm ở trên giường, xung quanh là đại ca đại tẩu, Ôn Lãng, cùng Chung Bùi Viễn......
Nghĩa là Lâu Cảnh chưa hề mang cậu đi?
"Thu Ngôn, Thu Ngôn." Chung Bùi Viễn ngồi ở bên giường ôn nhu gọi.
Lâm Thu Ngôn giật mình ngồi dậy, nắm lấy tay Chung Bùi Viễn, kích động gọi:
"Lâu Cảnh! Lâu Cảnh! Hắn vẫn ở che dấu thân phận! Hắn không phải người tốt! Hắn trộm đồ vật trong thư phòng đại ca!"
"Không có chuyện gì rồi, không có chuyện gì rồi, chúng ta đều biết. Thu Ngôn ngoan......"
Chung Bùi Viễn đem người ôm vào trong ng, đau lòng động viên.
Lâm Thu Ngôn hiện tại muốn đem sự tình làm rõ ràng, nơi nào còn có tâm tình cùng nam nhân ôn tồn. Cậu тһô Ьạᴏ đẩy Chung Bùi Viễn ra, quay đầu nhìn Lâm Thu Minh hỏi:
"Đại ca, ca mau nhìn xem trong thư phòng có mất đồ vật trọng yếu không!"
Vốn là Lâm đại thiếu gia còn ở bên cạnh nghiến nghiến cắn cắn răng căm tức họ Chung cầm thú kia ăn vụng đệ đệ bảo bối của mình, không ngờ bị kêu tên, tâm tình lập tức như mặt trời mọc vào tháng 5, cực kỳ xán lạn. Hắn nghiêm nghị trả lời:
"Thu Ngôn yên tâm, đại ca sao sẽ đem đồ vâth trọng yếu đặt ở thư phòng không người trông giữ, thứ Lâu Cảnh lấy đi chính là một chút tin tức không quá quan trọng."
"Vậy thì tốt." Lâm Thu Ngôn thở phào nhẹ nhõm. Có điều nhìn bọn họ cũng không hề tỏ vẻ kinh sợ, là đã sớm biết Lâu Cảnh có vấn đề à?
Lâm Thu Ngôn nhíu mày hỏi: "Lâu cảnh đến cùng là thân phận gì?"
Mấy người trầm mặc một chút, cuối cùng vẫn là Chung Bùi Viễn ra hiệu cho Ôn Lãng đem một văn kiện đưa cho cậu.
Chẳng biết vì sao, mở ra văn kiện thì Lâm Thu Ngôn tay có nhẹ nhàng run run.
Văn kiện bị mở ra thì trên giấy trắng mực đen rõ rõ ràng ràng truyền đạt tin tức khiến Lâm Thu Ngôn thấy hoa mắt.
"Đặc Cao Khóa*: Bình Dã Hạo", bên cạnh còn đính kèm bức ảnh của Lâu Cảnh.
*
tổ chức gián điệp của Nhật Bản được thành lập vào cuối thế kỷ 19 và đầu thế kỷ 20,Đại não Lâm Thu Ngôn xuất hiện hỗn loạn,
"Đây, chuyện gì thế này? Lâu Cảnh là người Nhật Bản?"
"Chỉ có thể coi là nửa người Nhật Bản." Chung Bùi Viễn có chút do dự nói,
"Thật ra Lâu Cảnh chân chính từ 5 năm trước trong một sự kện bắt cóc đã ૮ɦếƭ rồi, mà Lâu Cảnh hiện tại là Bình Dã Hạo."
Lâu Cảnh...... ૮ɦếƭ rồi?!
Sự thực này khiến Lâm Thu Ngôn khó có thể tin, bạn tốt từ nhỏ của mình liền như vậy lặng yên không một tiếng động biến mất, nhưng thân phận Lâu Cảnh lại bị một kẻ xa lạ thay thế được?!
Chung Bùi Viễn nhìn người yêu trắng bệch mặt, có chút không đành lòng, có điều sự thật chính là sự thật, hắn chỉ có thể tiếp tục tự thuật:
"Lâu Cảnh hiện tại, cũng chính là Bình Dã Hạo kỳ thực là một người Trung Quốc, có điều hắn ta là một cô nhi, sáu năm trước bị Đặc Cao Khóa Nhật Bản Trường Bình Dã Yosuikawa thu dưỡng, hơn nữa huấn luyện. Thời điểm Nam Thành luân hãm, vừa vặn Lâu Cảnh cùng Bình Dã Hạo tướng mạo gần như tương đồng, cho nên bọn họ tính toán hại ૮ɦếƭ Lâu Cảnh thật sự, phái Bình Dã Hạo xâm nhập vào nội bộ của chúng ta, phụ trách giám thị tất cả danh môn vọng tộc Nam Thành."
"...... Vì lẽ đó hắn biểu hiện ra ngoài đủ loại kỳ thực là đang giám sát em, muốn từ em trộm lấy tin tức Lâm gia?"
Lâm Thu Ngôn phát ra âm thanh có chút vô lực, ngón tay thon dài nắm chặt lấy văn kiện trong tay, khí lực lớn đến khớp xương đều có chút trở nên trắng bệch.
"Có thể nói như vậy đi." Chung Bùi Viễn duỗi bàn tay lớn ra cầm lấy bàn tay lạnh lẽo của Lâm Thu Ngôn.
"Vậy hắn cùng nữ nhân nhà anh lại là chuyện thế nào?"
Vừa nghe đến"Nữ nhân nhà anh", Lâm đại thiếu gia ưỡn thẳng người, lỗ tai giật giật, con mắt trừng trừng nhìn chằm chằm Chung Bùi Viễn.
Chung Bùi Viễn than thở: "Người phụ nữ kia kỳ thực là quan lớn Linh Mộc Nam Thành Nhật Bản vì giám thị anh tiện thể kiểm tra độ trung thành của anh, cố ý sắp xếp. Có điều hắn không nghĩ tới chính là, người phụ nữ kia thật ra là người bên chúng ta. Thân phận thật của Lâu Cảnh cũng là dựa vào sự giúp đỡ của nàng thuận lợi tra được."
"Vì lẽ đó mọi người đã sớm biết Lâu Cảnh không phải Lâu Cảnh thực sự, nhưng một mực không nói cho em!"
Lâm Thu Ngôn ánh mắt lợi hại đem toàn bộ người trong phòng nhìn một lần.
Lâm Thu Minh hầu kết nhúc nhích một chút, làm khô khốc mở miệng:
"Đại ca là sợ biết được càng nhiều càng nguy hiểm, huống chi nếu như nói cho đệ từ sớm, đệ nhất định sẽ không thản nhiên đối mặt với Lâu Cảnh, như vậy thì phiền phức càng lớn hơn."
"Phải." Chung Bùi Viễn tiếp nhận thoại,
"Gần đây tổ chức ngầm phát triển động tác, chính phủ Nhật Bản vừa bắt đầu toàn lực lùng bắt, bọn anh chỉ là không có nghĩ tới nhanh như vậy liền tra được Lâm gia trên đầu, cũng còn may Lâu Cảnh không có tìm được chứng cớ gì xác thực."
Trong lúc nhất thời khổng lồ tin tức hướng về Lâm Thu Ngôn kéo tới, cậu có chút tiêu hóa không được.
Cậu đã sớm phán đoán ra đại ca đại tẩu thân phận nguy hiểm, nhưng hôm nay thật sự xác thực như vậy nói cho cậu, cậu đương nhiên có chút không biết làm sao, còn có một chút run sợ trong lòng.
Lâm Thu Ngôn đem mình ngã ở trên giường, tay đỡ trán, không còn chút sức lực nào nói:
"Đại ca đại tẩu, mọi người đi ra ngoài trước đi, đệ muốn nghỉ ngơi một chút."
"Được được được, vậy thì chúng ta đi ra ngoài." Lâm Thu Minh nghe được yêu cầu của đệ đệ, chuyện đầu tiên là nắm lấy cánh tay Chung Bùi Viễn kéo ra ngoài, mà Ôn Tĩnh Như đương nhiên là theo Ôn Lãng rời đi trước một bước.
Lâm Thu Minh cầm lấy tay Chung Bùi Viễn còn chưa đi tới cửa, liền nghe Lâm Thu Ngôn rầu rĩ nói.
"Đại ca, để Chung Bùi Viễn ở lại, đệ muốn cho hắn bồi đệ."
"......" Nhìn nam nhân trước mặt dào dạt đắc ý, Lâm đại thiếu gia hết sức khó chịu, chỉ có thể nhấc chân giẫm lên người kia lau đến khi giày da sáng loáng, sau đó mới rời khỏi.
"Thu Ngôn, " Chung Bùi Viễn không phản ứng với hành vi ấu trĩ của Lâm Thu Minh, rón rén đến gần.
"Tới đây, ôm em một cái."
Lâm gia tiểu thiếu gia yếu đuối như vậy, Chung Bùi Viễn vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy. Hắn đau lòng lên giường, đem người mà ôm chặt vào trong long ng.
Cảm giác được nhiệt độ nam nhân quen thuộc, Lâm Thu Ngôn hướng về cái long ng rộng rãi ấm áp kia cọ cọ. Một lát sau mới lên tiếng.
"Hắn là bằng hữu duy nhất từ nhỏ đến lớn của em......"
"Hắn làm sao dám dùng thân phận của Lâu Cảnh lừa gạt em......"
Từng câu mang theo giọng mũi, làm cho Chung Bùi Viễn lo lắng đến đau. Hắn không có những biện pháp khác chỉ có thể dùng sức ôm chặt người trong ng, nhẹ nhàng hôn đỉnh đầu đen nhánh của người yêu.
"Lâu bá phụ làm sao bây giờ, nếu như ông biết con trai của mình từ lúc mấy năm trước đã qua đời, ông làm sao chịu đựng được......"
Lâm Thu Ngôn nắm chặt lấy áo nam nhân trước ng, trầm tiếng nói.
Điểm ấy xưa nay đều không ở trong phạm vi cân nhắc của Chung Bùi Viễn, hắn chỉ là quan tâm nhiệm vụ làm sao có thể thành công, kẻ địch làm sao có thể nhanh chóng thanh trừ hết, cho nên khi Lâm Thu Ngôn hỏi vấn đề này hắn cũng không có đáp lại cái gì, bất quá trong lòng hắn có quyết định, kế hoạch có khả năng muốn tiến hành nhanh một chút rồi.
Chung Bùi Viễn kiên trì động viên, Lâm Thu Ngôn tâm tình rốt cục bình phục lại. Đem người dỗ ngủ, Chung Bùi Viễn liền nhẹ nhàng đi ra đóng cửa lại.
Trong thư phòng ba người còn đang bàn luận cái gì. Thời điểm Chung Bùi Viễn gõ cửa đi vào, chuyện đầu tiên Lâm Thu Minh hỏi: "Thu Ngôn thế nào rồi?"
"Không sao cả, đã ngủ."
Chung Bùi Viễn ngồi ở trên ghế salông, một bên Ôn Lãng thành thạo đem nước trà đã chuẩn bị đưa tới, "Viễn ca."
Ừ." Chung Bùi Viễn sau khi nhận lấy, nhấp một cái, mở miệng nói: "Chuyện ngày hôm nay, đệ làm rất tốt."
"Cảm ơn Viễn ca khích lệ." Ôn Lãng đúng mực.
Chung Bùi Viễn để chén trà trong tay xuống, ra lệnh:
"Từ nay về sau thoi dõi tiểu tử Lâu Cảnh kia chặt chẽ cho huynh."
"Vâng, Viễn ca." Ôn Lãng gật đầu đáp ứng: "Sau này sẽ không để cho hắn tới gần Lâm thiếu gia một bước, lúc cần thiết đệ sẽ dùng chút thủ đoạn đặc biệt."
"Ừ, huynh tin tưởng đệ."
Nhìn hai người dùng loại phương thức giao lưu quái dị này, Lâm đại thiếu gia một loại lúng túng không tên. Mà Ôn Tĩnh Như thù là một mặt mỉm cười đùa nghịch dao gọt hoa quả trong tay.
Chung Bùi Viễn cùng Ôn Tĩnh Như tính khí bất hòa không phải ngày một ngày hai, tuy rằng định qua thông gia từ bé, nhưng hoàn toàn không phải thanh mai trúc mã, hai người tính cách đối địch, có thể nói là đánh nhau từ nhỏ tới lớn, hơn nữa sau đó Chung Bùi Viễn một mình mang Ôn Lãng đi, quan hệ giữa hai người càng thêm vi diệu.
Lâm Thu Minh ho nhẹ một tiếng, quay về phía Chung Bùi Viễn nói rằng: "Phía bên này tôi chuẩn bị gần đủ rồi, có thể bắt đầu rồi."
"Tốt, vậy thì theo kế hoạch làm việc đi." Chung Bùi Viễn gâth đầu một chút trả lời.
Lâu Cảnh chưa hề chuyện bại lộ thân phận hôm nay đăng báo.
Kỳ thực hắn mấy năm qua cũng là có lựa chọn đem tin tức truyền đạt cho đặc cao khóa bên kia. Cụ thể tại sao như thế làm, hắn không muốn phân tích nội tâm của chính mình, cũng không thể phân tích.
Hắn từ trêm giá sách rút ra một quyển album, không hề bất ngờ, tất cả đều là ảnh chụp Lâm Thu Ngôn.
Đối với Lâm Thu Ngôn, chẳng biết vì sao Lâu Cảnh lại có chấp niệm. Hắn chậm rãi dùng tag vuốt người trong hình, động tác nhẹ nhàng, ánh mắt lại càng thấy điên cuồng.
Hắn thực sự không nghĩ ra, Lâm Thu Ngôn kiêu ngạo như thế lại thật sự thích một người đàn ông. Trước hắn thăm dò vài lần, càng thêm khẳng định sự phát hiện này. Điều này làm cho thứ tình cảm khác hắn vẫn giấu trong lòng thành phẫn nộ, phẫn nộ đến muốn phá huỷ Lâm Thu Ngôn......
Lâu Cảnh dùng lòng bàn tay vuốt nhẹ gương mặt đẹp trai trong hình của người kia, lẩm bẩm kêu: "A Ngôn......"
Nhưng vào lúc này, ngoài cửa sổ đột nhiên phát ra một tiếng vang nhỏ. Lâu Cảnh cấp tốc khép lại album ảnh, tăng cao cảnh giác.
"Là ai! Ai ở nơi đó!"
Lâu Cảnh từng bước tới gần, hai tay nắm chặt.
Nhưng người ngoài cửa sổ động tác quá nhanh, "Cạch" Một cái từ cửa sổ nhảy vào, cầm lấy album ảnh vừa nãy, lại"Cạch" Một hồi đào tẩu!
Lúc này, Lâu Cảnh nhìn người đến thân hình đều không rõ ràng, chỉ biết là là một người bịt mặt. Mắt nhìn album ảnh mình cất giấu nhiều năm bị trộm đi, Lâu Cảnh tâm phát hỏa, suýt chút nữa mắt tối sầm lại ngất đi.
Mà lúc này người bịt mặt kia sớm trốn không còn thấy bóng dáng tăm hơi, Lâu Cảnh không thể nào đuổi được, chỉ có thể tức giận đến dùng tay đấm tường, thấp giọng mắng một câu: "Mẹ!"
Bất ngờ, Chung Bùi Viễn trước khi đi ngủ được một phần lễ vật đặc biệt.
Đó là một quyển album đóng gói tinh xảo, Chung Bùi Viễn nhíu mày nhìn Ôn Lãng một chút, hiếu kỳ mở ra ——
Bên trong từng cái từng cái tất cả đều là ảnh Lâm Thu Ngôn. Có mỉm cười, có nhíu mày, có hé miệng, thần thái rất nhiều, nhưng mỗi cái đều hút ánh mắt người nhìn.
"Đây là?"
Ôn Lãng hơi nghiêng về phía trước, mặt than nói: "Viễn ca, đây là lễ vật đêh đưa huynh."
Không giải thích quá nhiều, chỉ có một câu nói này. Chung Bùi Viễn cũng không hỏi nhiều nữa, đem album ảnh đặt ở bên gối, nói:
"Ôn Lãng hữu tâm, nghỉ ngơi sớm chút đi."
"Vâng, Viễn ca."
Thấy Ôn Lãng rời đi, Chung Bùi Viễn cau mày liếc mắt nhìn album ảnh.
Luôn cảm thấy một vài chuyện thật giống như có chút...... Thoát khỏi khống chế của hắn......
__________________________________
Tuy cách xử lý không tốt nhưng mình cũng không hề sai.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.