Biên tập: Bột
Ngủ thư thái một đêm, hai người ngủ sớm dậy cũng sớm.
Họ trả phòng để về thôn Giang Tâm, lúc đến trấn cũng là lúc mặt trời vừa ló rạng, phiên chợ tràn ngập tiếng rao của những người bán hàng rong.
Lương Vi dừng xe trước cửa siêu thị, sau đó lôi Lục Trầm Ngân đi ăn sáng.
Cửa hàng bánh bao ở trấn trên có loại bánh bao 5 tệ một cái có thể ném ૮ɦếƭ chó, sữa đậu nành thì pha loãng với nước, cả hai loại không thể ăn cũng không đủ no. Vì thế Lương Vi luôn cảm thấy tiệm mì hoành thánh kia rất ngon, vỏ mỏng nhân nhiều, còn tươi mới nữa.
Hai người vừa ngồi xuống đã nghe thấy tiếng nói sang sảng.
Trương Linh Linh: “Sao hai người cũng ở đây? Lục Trầm Ngân, không phải anh xin nghỉ phép đi du lịch à? Sao nhanh thế đã về rồi?
Lương Vi chuyển chỗ, để Trương Linh Linh ngồi bên cạnh cô.
Lục Trầm Ngân: “Xin nghỉ một ngày thôi.”
Trương Linh Linh rất có thiện cảm với Lương Vi, cô ấy cười cười chào bà chủ rồi gọi mì, sau đó nói với Lương Vi: “Hôm qua tôi quét thấy đồ chuyển phát nhanh của cô đấy. Lục Trầm Ngân nói rồi, đồ chuyển phát nhanh của cô đều muốn tự lấy. Tôi để trong ngăn tủ, lát nữa tiện đường qua lấy đi.”
Lương Vi nhìn Lục Trầm Ngân, sau đó cười nói: “Được, lát nữa ăn xong sẽ đi lấy.”
Trương Linh Linh luôn nhanh mồm nhanh miệng, cô ấy hỏi lung tung này kia, từ việc hôm qua hai người đi chơi ở đâu tới tối ăn gì, thế nhưng Lương Vi đều kiên nhẫn trả lời từng câu một.
Trương Linh Linh rất cảm kích lần trước cô gọi mì hoành thánh giúp, nên lần này cô ấy chủ động bỏ tiền thanh toán. Lương Vi rất thích cô gái nhiệt thành như vậy, cô cũng không từ chối mà nói tiếng cảm ơn.
Trương Linh Linh lôi Lương Vi đi Đông đi Tây, Lục Trầm Ngân chỉ yên lặng đi phía sau hai người.
Lương Vi chợt nhớ ra gì đó, cô nói: “Gần đây tôi không mua đồ gì cả.”
Trương Linh Linh kéo cửa cuốn: “Có phải bạn cô gửi đồ cho cô không, tôi thấy vẫn còn một hộp lớn.”
Lục Trầm Ngân tìm kéo cắt bỏ túi chuyển phát nhanh, bên trong là một hộp hình vuông màu đen.
Trương Linh Linh nói: “Nhất định là người khác tặng quà cho cô, đóng gói đẹp như vậy mà.”
Lương Vi cầm thử, sau đó liếc mắt nhìn Lục Trầm Ngân.
Cô trái lo phải nghĩ cũng không nghĩ ra ai sẽ gửi đồ cho mình, địa chỉ bên này chỉ có vài người biết, có điều những người đó đâu phải người tỉ mỉ như vậy? Không lẽ là Chu Lâm? Nhưng mấy năm nay cũng đâu có thân thiết tới mức đó.
Trọng lượng của hộp này không nặng.
Lương Vi mở nắp ra, vì tò mò nên Trương Linh Linh cũng lại gần nhìn thử.
“A ——” Trương Linh Linh không khống chế được mà hét lên một tiếng: “Cái này… Cái này… Là gì vậy?”
Trong chiếc hộp màu đen là một cái tai đẫm máu.
Lương Vi cũng không quá kinh hãi: “Không phải sợ, tai mô phỏng thôi, là giả.”
Dưới cái tai có một tờ giấy với nét chữ mạnh mẽ, cứng cáp, có lẽ là chữ của đàn ông.
‘Kĩ nữ, nợ máu trả bằng máu!’
Trương Linh Linh sợ run người: “Chị Lương Vi, có người đe dọa chị sao? Có cần báo cảnh sát không, bên cạnh là đồn cảnh sát đấy.”
“Không cần.” Lương Vi đóng nắp hộp lên.
Hôm trước là điện thoại quấy rầy và thư điện tử, hôm qua là đồ chuyển phát nhanh, người kia đã có kế hoạch từ sớm rồi.
“Lương Vi.” Lục Trầm Ngân gọi cô: “Có phải em đắc tội với ai rồi không?”
“Em đắc tội với nhiều người lắm.”
Lục Trầm Ngân giữ vai cô: “Không báo cảnh sát thật sao? Lần trước em nói vị hôn thê của bạn xảy ra tai nạn giao thông phải không, bọn họ còn vu khống em là hung thủ *** nữa, bạn em có biết việc này không? Có cần mời bọn họ hỗ trợ làm sáng tỏ không? Để những người trên mạng kia biết em không liên quan tới chuyện này, như vậy có lẽ sẽ không bị quấy rối nữa.”
Qua một lần nhắc nhở của anh, Lương Vi nghĩ đến Lâm Trí Thâm, không biết anh ta điều tra thế nào rồi.
Trương Linh Linh lắp bắp: “Vậy… chị Lương Vi là người nổi tiếng sao?”
Lương Vi liếc nhìn Trương Linh Linh rồi mím môi, Lục Trầm Ngân kéo cánh tay cô: “Anh đưa em đi.”
Lương Vi nắm chắc chiếc hộp trong tay, cô càng nghĩ càng thấy chuyện này quá hoang đường. Nếu việc này không phải do mẹ Lâm Trí Thâm gây ra, thì việc chửi bới như vậy sẽ có lợi với ai.
Trong vòng tròn của cô không tồn tại lợi ích doanh nghiệp, cũng không tồn tại bí mật thương nghiệp. Những năm này có đắc tội với người khác thì cũng chỉ là vài tay ăn chơi quen được lúc vui đùa mà thôi, nhưng cũng chỉ ầm ĩ vài trận, sau đó mọi người đều phủi ௱oЛƓ quay đầu, không ai quen ai.
Lương Vi ném chiếc hộp vào ghế phó lái, cô đứng lại bên người Lục Trầm Ngân: “Anh về làm việc trước đi, em không sao. Em sẽ hỏi chuyện này cho rõ.”
“Có việc gì thì gọi điện cho anh, tối tan làm anh đến tìm em.” Lục Trầm Ngân nhìn cô chăm chú.
Lương Vi mỉm cười: “Em thật sự không sao.”
“Được, anh đi đây.”
Lương Vi nhìn Lục Trầm Ngân đã đi xa rồi, cô mới bấm gọi dãy số quen thuộc.
Có lẽ vì cô đổi số điện thoại mới nên Lâm Trí Thâm không bắt máy.
Cô gửi tin nhắn tới, một giây sau thì nhận được điện thoại của anh ta.
Lâm Trí Thâm nói: “Lương Vi, anh đang ở Nam Thành, gặp anh một lần đi.”
Lương Vi tựa trên cửa xe, hai đù* hơi đan vào nhau: “Tra được chưa?”
“Rồi, gặp nhau rồi nói.”
“Anh đến đây khi nào?”
“Hôm qua.”
Lương Vi ngẩng đầu lên, ánh nắng bên ngoài thật khiến người ta chói mắt, cô nói: “Ừm, làm phiền anh.”
“Phòng 501 khách sạn Hân Duyệt trong đường núi, anh và người đó chờ em ở đây.”
“Người đó? Là ai?”
“Em đến thì biết.”
Lương Vi cúp điện thoại rồi lên xe lái về phía trung tâm thành phố mà không chút do dự.
Người đó.
Lâm Trí Thâm dùng từ rất vi diệu.
Không đâu, bây giờ còn chưa tới tháng 12, sẽ không được mãn hạn sớm như vậy.
Lâm Trí Thâm biết chuyện kia của cô, chắc chắn anh ta sẽ không làm chuyện chưa thương lượng mà đã thả người.
Lương Vi cầm vô lăng, móng tay như vô tình mà cố ý gõ xuống đó.
Tim cô như trào lên tận cổ họng, cô quay sang liếc nhìn chiếc hộp màu đen rồi dần tỉnh táo lại.
Người kia không cần hại cô theo cách này, nhất định không phải ông ta.
…
Lương Vi vừa lái đến cửa khách sạn đã thấy mấy người quen thuộc, là người của Lâm Trí Thâm.
Người đàn ông đứng đầu xoay người về phía cô: “Cô Lương, tổng giám đốc Lâm bảo chúng tôi tới đón cô, để tôi đỗ xe giúp cô.”
Lương Vi vứt chìa khóa cho anh ta, sau đó tiện tay cầm chiếc hộp màu đen đi theo hai người khác vào thang máy.
Gian phòng đó ở ngay lối rẽ thứ nhất, gian phòng này mang phong cách cổ.
Lâm Trí Thâm đứng thẳng tắp, hai tay đút túi quần ở chỗ tượng gỗ trước cửa sổ, bộ vest thủ công màu đen tinh xảo là tiêu chuẩn cơ bản của anh ta.
Bên cạnh tấm màn chắn chạm trổ hoa văn là một không gian khác, ở đó có một ghế sofa, một bàn trà và một TV LCD. Có một người ngồi trên chiếc sofa màu xám, cậu ta đang khom lưng rồi dùng tay che mặt, không nhìn thấy rõ biểu cảm.
Có điều đó không phải người kia.
Lương Vi quăng chiếc hộp lên trên bàn tròn: “Nói đi.”
Lâm Trí Thâm vẫn đưa lưng về phía cô như trước rồi lạnh lùng nói: “Trần Thụy uống rượu lái xe rồi xảy ra tai nạn xe cộ qua đời, không liên quan gì đến em.”
Lương Vi kéo ghế ra ngồi xuống, chân ghế ma sát xuống mặt đất phát ra âm thanh rất chói tai.
“Đương nhiên không liên quan tới tôi.”
Lâm Trí Thâm: “Trầm Trạm, cậu rõ chưa?”
Lương Vi liếc người đàn ông ngồi trên ghế sofa.
Trầm Trạm vẫn vò đầu bứt tai như cũ, giọng điệu cứng rắn: “Anh, dù chị em không kết hôn với anh nhưng em vẫn tôn trọng anh. Em gọi anh một tiếng anh, nhưng chỉ cần anh bảo cô ta không liên quan là không liên quan sao? Nếu không phải do cô ta, chị em sẽ uống say sao? Anh phải kết hôn mà loại phụ nữ này còn tiếp tục dây dưa, đúng là đồ kĩ nữ hạ lưu!”
“Ha…” Lương Vi cười lạnh một tiếng, bật lửa mấy lần nhưng vẫn chưa châm thuốc. Cô có chút phát cáu nên tiện tay quơ lấy hộp đen kia nện xuống bên chân Lâm Trí Thâm.
“Chuyện trong nhà mấy người không thể đóng cửa giải quyết sao?” Lương Vi nhìn về phía Trần Trạm: “Này, cậu biết không, tư tưởng của cậu rất nguy hiểm, về sau không lấy được vợ đâu.”
Đàn ông muốn kết hôn, bên ngoài có phụ nữ khác thì nhất định sẽ dây dưa với người phụ nữ đó sao? Logic chó má gì vậy.
Trầm Trạm bỏ tay xuống, sau đó nhìn Lương Vi hằm hằm.
Lương Vi cũng coi như nhìn thấy rõ bộ dạng của cậu ta, vậy mà rất giống chó đội lốt người.
Trần Trạm hất hàm: “Cô quản mình cho tốt đi, dù sao cũng là đồ thối nát sống dưới đũng quần đàn ông vì tiền thôi!”
“Trần Trạm!” Lâm Trí Thâm nặng nề gọi cậu ta một tiếng, Trần Trạm nhún vai xoay mặt đi chỗ khác.
Lương Vi: “Lâm Trí Thâm, anh nói đi.” Nghe chó dại sủa bậy chắc chắn sẽ không biết được nguyên nhân.
Lâm Trí Thâm liếc nhìn chiếc hộp bên chân, sau đó xoay người nhìn về phía Lương Vi. Anh ta chống gậy đi đến bên người cô, sau đó ngồi xuống cầm *** bên miệng cô, thản nhiên nói: “Cậu ta không hiểu chuyện nên gây phiền toái cho em, anh sẽ giải quyết tất cả. Hôm nay dẫn cậu ta đến để xin lỗi em.”
Lương Vi nhướng mày: “Cậu ta tung tin đồn trên mạng về tôi, còn gửi cho tôi chỗ đồ chơi kia có xem như phạm pháp không? Ai da, hiểu biết pháp luật của tôi không tốt, tội này phải xử thế nào? Sẽ bị xử bao nhiêu năm đây nhỉ?”
Trần Trạm nghe thấy cô giễu cợt mình thì lửa giận bốc lên: “Ông đây ăn cơm tù cũng phải trị ૮ɦếƭ cô!”
Lâm Trí Thâm mím môi, đôi mắt thâm thúy: “Em cũng biết nhà họ Trần sẽ không để cậu ta ngồi tù. Vả lại, Lương Vi, em cũng không có năng lực đó.”
“Đúng vậy nhỉ, tôi không quyền không thế, không phải chỉ là đồ thối nát sống dưới đũng quần đàn ông sao?” Lương Vi nhìn Lâm Trí Thâm chằm chằm, nói ra lời không mặn không nhạt.
Lâm Trí Thâm gõ mạnh gậy xuống hai lần, anh ta nhìn Lương Vi chăm chú nhưng lại nói với Trần Trạm: “Trần Trạm, cậu qua đây.”
Lương Vi hừ nhẹ một tiếng rồi quay đầu đi chỗ khác.
“Trần Trạm, hôm qua tôi đã nói rất rõ với cậu rồi.” Lâm Trí Thâm ngồi xuống rót trà, ngón tay thon dài của anh ta vuốt ve cốc thủy tinh nhưng lại như có thể Ϧóþ nát nó trong khoảnh khắc.
Trần Trạm như nhớ đến chuyện gì, tuy lòng còn sợ hãi nhưng vẫn nghiêm mặt, kiêu ngạo như cũ.
Lương Vi không hoảng sợ vì mấy cuộc điện thoại, thư điện tử quấy rối hay mấy món đồ đe dọa, cô chỉ thấy phiền vì số điện thoại của mình bị công khai, cuộc sống bên ngoài bị quấy rầy. Nhưng bây giờ nhìn bộ dạng kiêu kì cứng đầu của Trần Trạm, cô có chút khó chịu.
Lương Vi nhíu mày: “Thôi đi, bắt thiếu gia lớn xin lỗi thứ thối nát như tôi? Lâm Trí Thâm, anh là người làm ăn mà hồ đồ như vậy sao?” Cô cũng rót một chén trà rồi uống một hơi cạn sạch nhưng không phân biệt được vị trong đó.
“Lương Vi, chắc em cũng biết nguyên do của việc này.”
“Đúng vậy, biết quá rõ rằng vị hôn thê của anh ૮ɦếƭ rồi, em trai cô ta trăm phương ngàn kế trị tôi. Đáng tiếc mấy người đều là nhân vật lớn, tôi không đắc tội nổi.”
Đôi mắt thâm trầm của Lâm Trí Thâm nhìn Lương Vi, trong mắt lại hiện ra một tia bất đắc dĩ.
Trần Trạm không nuốt trôi cục tức này, anh ta quát: “Chẳng lẽ không phải cô hại ૮ɦếƭ chị tôi sao? Cô không làm gì cho tử tế lại đi làm tiểu tam, biết người ta muốn kết hôn mà còn dây dưa, loại người như cô có ૮ɦếƭ 100 lần cũng không đủ!”
Lương Vi vơ lấy cốc nước trong tay ném về phía Trần Trạm với lực rất lớn, cốc nước nện vào trán cậu ta, mấy giây sau trán bắt đầu rỉ máu.
Cậu ta kinh ngạc đưa tay sờ lên trán mình, sau đó đối mắt với Lương Vi, lời nói sắp bộc ra rõ ràng đã bị chặn lại.
“Trần Trạm, lần sau thứ tôi ném vào cậu không đơn giản là một chiếc cốc như thế này đâu.” Lương Vi nheo mắt lại, giọng điệu lạnh lẽo nhiễm thêm tia tàn nhẫn.
Trần Trạm nuốt nước miếng, có chút không rét mà run. Dù sao cũng chỉ là chàng trai 20, vẫn còn rất trẻ.
Lương Vi cầm bật lửa lên châm thuốc, hút sâu vài hơi tâm tình mới bình thường trở lại.
“Việc này cứ như vậy đi, tôi cũng không cần lời xin lỗi vô dụng và dối trá của cậu.” Lương Vi đứng trước mặt Trần Trạm, vì đứng cao hơn nên khói đều phả vào mặt cậu ta.
Phụ nữ mạnh mẽ khiến người ta sợ hãi, mà mềm mại lại khiến người ta thấy âm lãnh.
Lương Vi còn nói: “Tiểu tam trong miệng cậu, cậu thích nghĩ thế nào cũng được, thời tôi và Lâm Trí Thâm quen nhau cậu còn đang xem phim hoạt hình đấy.”
Từ nhỏ Trần Trạm đã được nuông chiều, chưa từng trải qua trận lôi đình như vậy, lại còn do một người phụ nữ phát hỏa. Cậu ta nắm chặt tay thành quyền, cắn răng không phát ra tiếng.
Lâm Trí Thâm uống xong một chén trà, vị hơi ngọt mà chát.
Anh ta nói: “Trần Trạm, coi như lần này tôi không nể mặt hai vị nhà họ Trần.”
“Anh!”
Lương Vi biết, dù bây giờ cô có chặt tay Trần Trạm, Lâm Trí Thâm cũng sẽ không chớp mắt.
Nhà họ Trần đối với anh ta có là gì.
“Nhà họ Lâm và nhà họ Trần chỉ là quan hệ hợp tác, tiếng anh này nên miễn đi.”
Trần Trạm trừng to mắt: “Vậy chị em thì sao? Chị ấy thì là gì? Hả?”
“Người đã mất.” Lâm Trí Thâm nói nhẹ như gió.
Trần Trạm cười to hai tiếng, xem như đã hoàn toàn hiểu thấu.
“Được, anh đưa tôi đến đây chỉ để người phụ nữ này xả giận phải không? Hai người vẫn còn nhung nhớ lẫn nhau, vậy sao anh không lấy cô ta còn cưới chị tôi làm gì? Không lẽ anh thiếu chút tiền này của nhà họ Trần chúng tôi?”
Lâm Trí Thâm không muốn nhiều lời, hai vệ sĩ đứng ở ngoài cửa khoát tay làm bộ mời Trần Trạm ra ngoài.
Trong chớp mắt cửa bị đóng chặt, mọi thứ đều trở nên yên tĩnh. Cốc thủy tinh dính máu nằm trên mặt đất, Lương Vi kẹp nửa *** trong tay, Lâm Trí Thâm uống xong chén trà, không khí vậy mà không có chút ngột ngạt nào.
Lương Vi im lặng một lúc rồi dập tắt thuốc, đứng dậy muốn đi.
“Hôm nay cảm ơn.”
Lâm Trí Thâm ngước mắt: “Bố em sắp ra tù rồi.”
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.