Chương 14: Sóng Gió Mới
Những tưởng sóng gió đã tạm lắng sau cuộc giải cứu bà Ngọc, nhưng một chuỗi sự kiện mới bắt đầu ập đến như cuốn Thanh Mai và Hoàng Phong vào một vòng xoáy không hồi kết. Bà Ngọc được đưa đến một khu dưỡng lão an toàn với đội ngũ y tế và bảo vệ cẩn mật, nhưng Thanh Mai không thể trấn an lòng mình. Bóng tối của những âm mưu vẫn lởn vởn quanh họ.
Sáng hôm sau, tại tập đoàn Hoàng Hải, Hoàng Phong triệu tập một cuộc họp khẩn cấp với các lãnh đạo cấp cao. Anh trình bày rõ tình hình hiện tại, không che giấu sự nguy hiểm mà tập đoàn đang phải đối mặt.
"Minh Thái chỉ là bề nổi của vấn đề," Hoàng Phong nói, ánh mắt anh quét qua từng người trong phòng họp. "Những kẻ đứng sau hắn muốn phá hoại từ gốc rễ. Chúng ta cần củng cố vị thế và không để bất kỳ ai lợi dụng sơ hở."
Một giám đốc lên tiếng, vẻ mặt lo lắng: "Thưa tổng giám đốc, có tin đồn rằng tập đoàn Thịnh Gia đang âm thầm thu mua cổ phần từ các cổ đông nhỏ lẻ của chúng ta. Nếu điều này là sự thật, họ có thể đe dọa quyền kiểm soát của chúng ta."
Hoàng Phong gật đầu, đôi mắt anh lạnh lẽo nhưng kiên định. "Họ có thể cố gắng, nhưng sẽ không thành công. Tôi muốn đội pháp lý và tài chính theo sát mọi giao dịch. Nếu cần, hãy mua lại toàn bộ cổ phần đang được rao bán."
Ở một nơi khác trong thành phố, Minh Thái ngồi trong một căn phòng kín, đối diện với một người đàn ông lớn tuổi – chính là chủ tịch tập đoàn Thịnh Gia.
"Cậu làm tốt lắm," ông ta nói, giọng nói khàn khàn nhưng đầy quyền uy. "Nhưng tôi cần cậu đẩy nhanh tiến độ. Hoàng Phong không phải là người dễ đối phó."
Minh Thái khẽ cười nhạt. "Tôi biết rõ hắn ta hơn ai hết. Chỉ cần thêm chút áp lực, cả hắn và Thanh Mai đều sẽ sụp đổ."
Buổi chiều hôm đó, Thanh Mai đến văn phòng Hoàng Phong với một tài liệu trong tay. Đó là những thông tin cô vừa tìm hiểu được từ một nguồn tin ẩn danh, liên quan đến Minh Thái và Thịnh Gia.
"Phong, tôi nghĩ anh cần xem cái này," cô nói, đặt tài liệu lên bàn.
Hoàng Phong nhíu mày, mở tập tài liệu. Đôi mắt anh sắc lại khi lướt qua từng trang.
"Những bằng chứng này... có thể dùng để vạch trần họ," anh nói, giọng anh đầy quyết tâm. "Nhưng nguồn tin này có đáng tin không?"
"Tôi không chắc," Thanh Mai thừa nhận. "Nhưng nếu đây là sự thật, chúng ta có thể dùng nó để phản đòn."
Hoàng Phong gật đầu. "Tôi sẽ cho người kiểm tra kỹ lưỡng. Nếu đúng, đây sẽ là vu khi quan trọng nhất của chúng ta."
Tối hôm đó, khi Thanh Mai rời văn phòng, cô cảm giác như có ai đó đang theo dõi mình. Cô tăng tốc bước chân, nhưng cảm giác ấy không biến mất. Đúng lúc cô chuẩn bị lên xe, một bóng đen bất ngờ lao ra từ góc khuất.
"Cô Mai, đừng nghĩ rằng cô có thể thoát khỏi tôi dễ dàng như vậy," giọng Minh Thái vang lên, sắc lạnh.
Thanh Mai lùi lại, đôi mắt cô hiện rõ sự sợ hãi nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh. "Anh muốn gì nữa, Minh Thái?"
"Tôi muốn cô hiểu rằng tôi là người duy nhất có thể kiểm soát trò chơi này," hắn nói, tiến lại gần. "Còn Hoàng Phong? Hắn chỉ là một kẻ thua cuộc."
"Anh sai rồi," Thanh Mai đáp, giọng cô đầy cương quyết. "Tôi sẽ không để anh hay bất kỳ ai điều khiển cuộc đời mình."
Ngay lúc đó, một chiếc xe hơi lao tới, đèn pha sáng rực chiếu thẳng vào Minh Thái. Hoàng Phong bước ra, ánh mắt anh lạnh lẽo như băng.
"Bỏ cô ấy ra," anh nói, giọng anh trầm nhưng đầy uy lực.
Minh Thái cười nhạt. "Anh đến nhanh hơn tôi nghĩ, Hoàng Phong. Nhưng anh không thể luôn cứu cô ta mãi mãi."
"Và cậu không thể luôn trốn tránh hậu quả," Hoàng Phong đáp, tiến lại gần. "Trò chơi của cậu kết thúc ở đây."
Cuộc đối đầu lần này không chỉ là một trận chiến cá nhân mà còn là khởi đầu cho một cuộc chiến lớn hơn. Thanh Mai nhận ra rằng, để bảo vệ những người cô yêu thương, cô phải mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Và bên cạnh Hoàng Phong, cô biết rằng mình không còn đơn độc trong cuộc chiến này.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.