Chương 13: Ánh Sáng Trong Bóng Tối
Khi Thanh Mai rời khỏi quán cà phê, những lời đe dọa của Minh Thái vẫn vang vọng trong đầu cô. Dù cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng cô biết mình không thể tiếp tục trốn tránh. Cuộc chiến này không chỉ liên quan đến bản thân cô, mà còn đến những người cô yêu thương.
Trở về căn hộ, Thanh Mai nhanh chóng nhận ra có điều gì đó không ổn. Cửa chính không khóa, và khi bước vào, cô thấy mọi thứ trong phòng đã bị lục lọi. Các ngăn kéo bị kéo ra, đồ đạc nằm rải rác trên sàn.
"Mẹ!" Thanh Mai gọi lớn, trái tim cô đập loạn xạ. Cô vội vã chạy vào phòng của mẹ, nhưng không thấy ai bên trong. Điện thoại cô bỗng rung lên, màn hình hiện một số lạ.
"Cô Mai, chúng tôi đã có mẹ cô. Nếu muốn bà an toàn, hãy làm theo chỉ dẫn." Giọng nói lạnh lùng vang lên trước khi cuộc gọi bị ngắt.
Thanh Mai cảm giác như mặt đất dưới chân mình sụp đổ. Cô lập tức gọi cho Hoàng Phong, nhưng không ai bắt máy. Tuyệt vọng, cô lái xe đến văn phòng của anh.
Tại tập đoàn Hoàng Hải, Hoàng Phong đang họp với đội ngũ an ninh khi Thanh Mai lao vào phòng. Đôi mắt cô đỏ hoe, gương mặt hiện rõ vẻ hoảng loạn.
"Phong, họ bắt mẹ tôi rồi!" Cô gần như hét lên.
Cả phòng họp im lặng, ánh mắt mọi người đổ dồn về phía Hoàng Phong. Anh đứng bật dậy, ánh mắt anh lóe lên sự giận dữ. "Cô nói rõ đi, Mai. Ai bắt bà ấy?"
"Tôi không biết! Nhưng họ nói tôi phải làm theo chỉ dẫn nếu muốn bà an toàn." Thanh Mai nghẹn ngào, nước mắt lăn dài trên má.
Hoàng Phong siết chặt tay, giọng anh cứng rắn. "Chúng ta sẽ tìm ra bà ấy. Tôi hứa với cô."
Anh quay sang đội ngũ an ninh. "Tôi muốn biết vị trí của nhóm này ngay lập tức. Dùng tất cả các nguồn lực cần thiết."
Trong một căn phòng tối tăm, bà Ngọc - mẹ của Thanh Mai - bị trói chặt trên ghế. Một người đàn ông bước vào, dáng vẻ lạnh lùng và quyền lực. Hắn nhìn bà Ngọc, nở một nụ cười nhạt.
"Con gái bà nghĩ rằng mình có thể chống lại chúng tôi," hắn nói, giọng đầy mỉa mai. "Nhưng cô ta sẽ sớm hiểu ra rằng sự cứng đầu luôn có cái giá của nó."
Bà Ngọc không nói gì, nhưng ánh mắt bà ánh lên sự kiên cường. Bà biết rằng con gái mình sẽ không bỏ cuộc dễ dàng.
Tại văn phòng của Hoàng Phong, đội ngũ an ninh cuối cùng đã xác định được vị trí của nhóm bắt cóc. Đó là một nhà kho bỏ hoang ở ngoại ô thành phố. Hoàng Phong ngay lập tức ra lệnh chuẩn bị một đội đặc nhiệm để giải cứu.
"Mai, cô không cần lo. Tôi sẽ đưa mẹ cô trở về an toàn," Hoàng Phong nói, ánh mắt anh đầy kiên quyết.
"Phong, tôi không thể để anh đi một mình. Tôi muốn đi cùng." Thanh Mai đáp, giọng cô đầy quyết tâm.
Hoàng Phong nhìn cô một lúc, rồi gật đầu. "Được. Nhưng cô phải ở lại xe và để tôi lo mọi chuyện."
Khi đến nhà kho, Hoàng Phong và đội đặc nhiệm nhanh chóng triển khai kế hoạch. Thanh Mai ngồi trong xe, lòng cô như lửa đốt. Cô muốn tin tưởng Hoàng Phong, nhưng nỗi sợ hãi vẫn không ngừng gặm nhấm cô.
Bên trong nhà kho, cuộc giải cứu diễn ra căng thẳng. Những kẻ bắt cóc chống trả quyết liệt, nhưng Hoàng Phong và đội của anh đã chuẩn bị kỹ lưỡng. Sau một hồi giằng co, họ cuối cùng cũng tìm thấy bà Ngọc và đưa bà ra ngoài an toàn.
Khi nhìn thấy mẹ mình, Thanh Mai không kìm được nước mắt. Cô lao đến ôm chặt bà, lòng tràn đầy biết ơn.
"Mẹ, con xin lỗi. Tất cả là lỗi của con," cô nghẹn ngào.
"Không, con không có lỗi gì cả," bà Ngọc đáp, giọng bà dịu dàng. "Chúng ta đã vượt qua được rồi."
Đêm hôm đó, khi mọi thứ đã lắng xuống, Hoàng Phong ngồi trên ban công, ánh mắt anh nhìn xa xăm. Thanh Mai bước đến, nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh anh.
"Cảm ơn anh, Phong. Nếu không có anh, tôi không biết mình sẽ làm gì," cô nói, giọng cô nhẹ như gió.
Hoàng Phong quay sang nhìn cô, đôi mắt anh ánh lên sự dịu dàng. "Tôi đã nói rồi, Mai. Tôi sẽ không để ai làm hại cô và những người cô yêu thương."
Khoảnh khắc ấy, Thanh Mai nhận ra rằng cô không chỉ cảm thấy an toàn khi ở bên Hoàng Phong, mà còn cảm thấy trái tim mình dần dần rung động vì anh.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.