Chương 12: Cái Giá Của Lòng Tin
Thanh Mai ngồi lặng lẽ trên ghế sofa, đôi tay cô siết chặt chiếc điện thoại như thể nó có thể giúp cô tìm ra câu trả lời cho những mâu thuẫn trong lòng. Lời hẹn gặp của Minh Thái như một cái bóng ám ảnh không ngừng, nhưng cô biết mình không thể trốn tránh mãi. Cô phải đối mặt.
Sáng sớm hôm sau, Thanh Mai quyết định đến địa điểm hẹn – một quán cà phê nằm ở ngoại ô thành phố, nơi ít người qua lại. Cô cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng lòng ng cứ nhói lên vì những lo lắng về điều sắp xảy ra.
Khi bước vào quán, ánh mắt cô nhanh chóng nhận ra Minh Thái ngồi ở một góc khuất. Hắn mặc một chiếc áo sơ mi tối màu, gương mặt lạnh lùng nhưng ánh mắt lại ánh lên vẻ nham hiểm. Thanh Mai hít một hơi sâu trước khi tiến lại gần.
"Anh muốn gì?" Thanh Mai lên tiếng ngay khi ngồi xuống.
"Bình tĩnh nào," Minh Thái cười nhạt, tay hắn khuấy nhẹ tách cà phê trước mặt. "Tôi chỉ muốn nói chuyện. Không cần căng thẳng như vậy."
"Anh đã dọa dẫm tôi và gia đình," Thanh Mai đáp, ánh mắt cô sắc lạnh. "Đó là cách anh muốn bắt đầu một cuộc trò chuyện sao?"
"Đôi khi, áp lực là cách duy nhất để khiến người khác lắng nghe," Minh Thái đáp, nghiêng người về phía cô. "Tôi muốn cô rời xa Hoàng Phong."
"Tại sao?" Thanh Mai nhíu mày. "Anh không thấy rằng mình đang đi quá xa sao?"
"Cô không hiểu sao?" Minh Thái bật cười, nhưng tiếng cười ấy đầy vẻ mỉa mai. "Hoàng Phong không phải là người mà cô nên dính vào. Cô chỉ là một con tốt trong trò chơi quyền lực này, và nếu cô không tự rời đi, mọi thứ sẽ tồi tệ hơn cô tưởng."
"Nếu anh nghĩ tôi sẽ sợ hãi mà làm theo lời anh, thì anh nhầm rồi," Thanh Mai đáp, giọng nói của cô đầy kiên quyết. "Tôi không để mình bị điều khiển bởi những lời đe dọa."
Ánh mắt Minh Thái lóe lên tia tức giận, nhưng hắn nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. "Tốt thôi. Cô muốn cứng đầu, thì cứ chờ mà xem. Nhưng hãy nhớ, không phải ai cũng có thể bảo vệ cô mãi mãi."
Khi Thanh Mai rời khỏi quán cà phê, cô không nhận ra một chiếc xe hơi màu đen đang lặng lẽ bám theo mình. Cô trở về căn hộ mới, nơi mẹ cô đang nghỉ ngơi, cố gắng trấn an bản thân rằng mọi chuyện sẽ ổn. Nhưng ngay khi cô bước vào nhà, điện thoại cô reo lên. Số lạ lại hiện lên trên màn hình.
"Cô Mai, tôi nghĩ chúng ta cần một cuộc gặp khác," giọng nói lạ vang lên. "Lần này, không chỉ là lời đe dọa. Cô nên kiểm tra hộp thư trước cửa nhà mình."
Trái tim Thanh Mai đập loạn xạ. Cô vội vàng mở cửa và nhìn thấy một phong thư được đặt ngay ngắn. Bên trong là một bức ảnh chụp mẹ cô trong bệnh viện, cùng dòng chữ: "Đừng ép chúng tôi phải hành động."
Thanh Mai cầm bức ảnh, tay cô run lên. Cô không thể để mẹ mình gặp nguy hiểm. Ngay lập tức, cô gọi cho Hoàng Phong.
"Anh Phong, họ đã gửi một bức ảnh của mẹ tôi," giọng cô nghẹn ngào. "Tôi không biết phải làm gì."
"Tôi đến ngay," Hoàng Phong đáp, giọng anh cứng rắn.
Chỉ 30 phút sau, Hoàng Phong đã có mặt tại căn hộ của Thanh Mai. Anh cầm bức ảnh trên tay, ánh mắt tối sầm lại.
"Chúng đang cố ép cô phải làm theo ý chúng," anh nói, giọng anh trầm nhưng đầy kiên quyết. "Nhưng chúng sẽ không đạt được điều đó. Tôi sẽ xử lý chuyện này."
"Nhưng mẹ tôi..." Thanh Mai nói, nước mắt cô lăn dài. "Tôi không thể để bà bị liên lụy."
"Tôi đã tăng cường bảo vệ cho bà và gia đình cô," Hoàng Phong đáp. "Họ sẽ không thể làm gì được. Nhưng cô cần phải tin tôi."
Thanh Mai gật đầu, nhưng lòng cô vẫn ngổn ngang. Cô biết rằng mọi chuyện chưa dừng lại ở đây.
Tối hôm đó, Hoàng Phong triệu tập một cuộc họp khẩn cấp với đội ngũ an ninh. Trên màn hình lớn, các hình ảnh và thông tin liên quan đến tổ chức đứng sau Minh Thái được trình bày chi tiết.
"Chúng ta cần đánh thẳng vào gốc rễ của chúng," Hoàng Phong nói, ánh mắt anh đầy quyết tâm. "Không chỉ để bảo vệ Thanh Mai, mà còn để bảo vệ cả tập đoàn. Tôi không cho phép bất kỳ ai đe dọa gia đình tôi."
"Thưa tổng giám đốc, chúng tôi đã xác định được vị trí chính của nhóm này. Nhưng việc tấn công trực tiếp có thể dẫn đến những hậu quả không mong muốn," một nhân viên báo cáo.
"Hậu quả lớn hơn sẽ xảy ra nếu chúng ta không hành động," Hoàng Phong đáp, giọng anh sắc lạnh. "Chuẩn bị sẵn sàng. Tôi muốn kết thúc chuyện này một lần và mãi mãi."
Đêm đó, khi Thanh Mai ngồi bên cửa sổ nhìn ra bầu trời đêm, lòng cô trĩu nặng. Cô không biết điều gì đang chờ đợi mình phía trước, nhưng cô biết rằng với Hoàng Phong ở bên, cô sẽ không phải đối mặt một mình.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.