Thời điểm Lương Thy San lái xe quay trở lại tìm Niên Nhĩ Lạc thì đã không thấy cô đâu. Ban đầu cô nàng còn cho rằng Niên Nhĩ Lạc chắc lại trốn vào một chỗ nào đó khóc lóc rồi, vì thế xuống xe đi tìm cô.
Nhưng là đã tìm khắp mọi nơi vẫn không tìm thấy. Lương Thy San liếc nhìn xung quanh, phát hiện balo của Niên Nhĩ Lạc rơi trên mặt đất.
Sau đó cả người cô nàng lạnh toát.
"Nhĩ Lạc! Cậu ở đâu rồi?" Lương Thy San chạy khắp nơi, gào khản cả cổ vẫn không tìm được Niên Nhĩ Lạc.
Bị bắt cóc rồi hả?
Vì thế cô nàng lôi di động ra gọi cho Phác Trí Mẫn, mà Phác Trí Mẫn nhận tin xong liền đi nói cho Mẫn Doãn Kì.
Mẫn Doãn Kì cũng đang ở gần đó, bởi vì vừa thi xong nên vẫn còn gần trường, rất nhanh liền lái xe đi qua.
Lạc Kim Bối và La Địch Noãn đi cùng xe, cùng nhóm Lương Thy San và Mẫn Doãn Kì chia nhau đi tìm kiếm.
Đã một giờ đồng hồ trôi qua, trời lại bắt đầu đổ mưa, mà bọn họ vẫn chưa tìm được Niên Nhĩ Lạc.
Mẫn Doãn Kì gấp đến muốn phát điên, hắn đã tìm được mấy con đường rồi nhưng vẫn không thấy Niên Nhĩ Lạc, cô mà có mệnh hệ gì hắn làm sao mà sống nổi đây?
Ở một nơi nào đó, Niên Nhĩ Lạc máu thấm ướt cả sơ mi đang vật vã bỏ chạy, dưới cái lạnh thấu xương của không khí trời mưa khiến cô run rẩy không ngừng.
"Mày còn thích Doãn Kì sao?"
"Không."
"Thế vì sao gây chuyện với tao?"
"Vì tao ghét mày, con khốn!"
Đánh lên cơ thể yếu ớt của Niên Nhĩ Lạc không còn những cái tát, cú đạp bình thường nữa. Lần này, bọn họ dùng gậy, đánh cho da *** đều rách cả ra.
Cũng may còn một chút sức lực Niên Nhĩ Lạc đã bỏ trốn được, khổ nổi trời lại mưa, thấm lên vết thương khiến cô đau rát không chịu nổi.
Chạy đến con đường gần trường, Niên Nhĩ Lạc cũng không còn hơi sức nữa, cứ thế mơ màng ngã ra đất ngất đi.
Doãn Kì...
"Bé con, em tỉnh lại đi."
Giọng nói dịu êm ngọt ngào quen thuộc vang lên, Niên Nhĩ Lạc hé mắt, trông thấy góc nghiêng của Mẫn Doãn Kì.
Ở nơi này rất trong lành, không phải bão táp mưa giông, cô nằm trên đù* hắn, hắn dịu dàng vuốt tóc cô, tình yêu vẫn ngọt ngào như thế.
Đây là mơ, là một giấc mơ tuyệt nhất...
"Doãn Kì, em không muốn tỉnh lại."
Bởi tỉnh lại, sự đau thương sẽ lần nữa đổ xuống người của em, em chịu không nổi.
Mẫn Doãn Kì cúi người hôn lên trán Niên Nhĩ Lạc, hắn nhẹ nhàng day day, sau đó mỉm cười.
"Đừng khóc, anh sẽ vẫn ở đây..."
Anh sẽ vẫn ở đây với em, Niên Nhĩ Lạc.
[...]
Mẫn Doãn Kiệt tình cờ đi ngang qua trường học của Mẫn Doãn Kì, cũng chỉ định lướt qua một chút rồi rời đi, vậy mà vô tình lại thấy bóng hình nhỏ bé quen thuộc đang nằm co quắp trên đất.
Mẫn Doãn Kiệt thoáng hốt hoảng, vì thế anh ta lập tức dừng xe lại sau đó chạy đến bên chỗ Niên Nhĩ Lạc, phát hiện ra cả cơ thể cô đã lạnh toát, máu hòa cùng nước mưa nhỏ giọt xuống đất.
Anh ta dùng áo khoác bao lấy cơ thể của Niên Nhĩ Lạc sau đó ôm cô lên xe, chạy một đường tới bệnh viện.
"Trên cơ thể toàn là vết thương, nặng nhẹ kiểu nào cũng có, ở ngoài trời quá lâu nên có nguy cơ nhiễm trùng rồi." Nữ bác sĩ xem xét cơ thể của Niên Nhĩ Lạc một chút sau đó nói với Mẫn Doãn Kiệt.
Mẫn Doãn Kiệt gật gật đầu, nhìn gương mặt trắng bệch không chút huyết sắc kia của Niên Nhĩ Lạc, anh ta có chút xót xa.
Sau đó anh ta rời khỏi phòng để bác sĩ sơ cứu cho Niên Nhĩ Lạc, bản thân ra ngoài chờ.
Khi Niên Nhĩ Lạc đã được băng bó vết thương, đang truyền dịch nằm mê man trên giường bệnh, Mẫn Doãn Kiệt ngồi bên cạnh trông coi cô.
Mẫn Doãn Kiệt tiếp xúc Niên Nhĩ Lạc vì mục đích làm cho Mẫn Doãn Kì sụp đổ, chỉ như thế thôi.
Nhưng nay, anh ta nhận ra tận trong đáy lòng của mình đang dần nảy sinh một loại cảm giác kì lạ, mà anh ta biết đó là gọi là thích.
Anh ta đã thích Niên Nhĩ Lạc.
Nhưng mà cô chỉ yêu một mình Mẫn Doãn Kì, em trai của anh ta.
Niên Nhĩ Lạc mơ mơ màng màng bật khóc, cô mếu máo quơ tay loạn xạ, nức nở gọi Doãn Kì. Một tiếng Doãn Kì, hai tiếng cũng là Doãn Kì.
Mẫn Doãn Kiệt nắm lấy bàn tay của Niên Nhĩ Lạc, anh ta hơi nhíu mày, sau đó nhướng người hôn lên trán cô.
"Em sẽ phải quên đi Doãn Kì thôi."
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.