Ngải My không nói gì, không giải thích cũng không một lời vạch trần. Cô quay lưng bỏ đi vào trong nhà, Ellina cũng chạy theo cô
"Ngải My? Khoan đã!"
Cô vào bên trong gom gọn hết quần áo rồi cho vào va li của mình. Ellina nhìn thấy vậy liền vô cùng hoang mang, lúng túng tìm cách ngăn cản
"Này! Cậu định đi đâu vậy? Cậu đang mang thai mà định đi đâu?"
"Mình muốn đi! Mình muốn đi khỏi anh ta! Mình không muốn nhìn thấy anh ta thêm một giây phút nào nữa!"
Ngải My nói xong liền kéo va li rời đi,mặc cho Ellina có khuyên nhủ thế nào. Ở bên ngoài, Hải Anh khoác tay Hạo Thiên, cười vui vẻ
"Mình đi thôi anh!"
Vừa lúc quay lưng đi thì Ngải My kéo va li đi ra, Ellina vẫn đang chạy theo để ngăn cản cô lại
"Ngải My! Cậu đừng đi mà! Ngải My!"
Hạo Thiên vừa nghe thấy thì liền bất giác quay người lại, nhưng chỉ nhìn thấy bóng lưng cô đang kéo va li rồi đi xa dần
Trong không khí chỉ còn lại hơi thở của anh
Nước mắt rơi xuống hoá thành bùn
Ánh mắt anh chẳng thể nào đuổi kịp dấu vết của em
Anh siết chặt bàn tay, đôi chân khựng lại không thể tiến cũng chẳng thể lùi, nơi đáy mắt mâu thuẫn chất chứa đầy nỗi đau lẫn sự không thể nói nên lời. Không thể giữ được, cũng không muốn buông tay. Một cảm xúc thật khó mà nói thành lời
Cô ấy...đi thật rồi. Lần này...đã đi thật rồi. Mình sẽ không còn cơ hội nào để gặp cô ấy nữa.
Ellina đứng nhìn theo bóng của Ngải My rời đi mà rơi nước mắt, có trách thì trách cô không có duyên để ở bên cạnh chăm sóc cho cô, không thể về kịp để bão vệ cô trước cơn giông tố này.
Anh nhoè mắt nhìn theo bóng cô, đã từ khi nào mà không thể nhìn rõ nó nữa, càng lúc càng xa vời vợi. Đôi chân ấy bước lên một bước, bất giác đưa đôi tay run rẩy ra chìa về nơi chứa đựng hình bóng quen thuộc ấy. Nhưng không bắt lấy được, nó đã xa quá rồi.
Loading...
Hạo Thiên bỗng nhiên cảm thấy hít thở khó khăn, từng hơi thở như dồn nén làm tim anh đau thắt lại giống như sắp không thở được, anh đưa tay ôm lấy ***g ng, bấu chặt lấy áo mình. Hải Anh bên cạnh hốt hoảng choàng tay anh
"Hạo Thiên? Anh làm sao vậy? Anh đừng làn em sợ mà! Hạo Thiên?"
Anh không trả lời cô ta, chân lại bước lên một bước nữa, cảm giác tâm can cứ như bị xé nát ra làm trăm mảnh. Cơn đau dồn nén cùng sự bức bối ấy khiến anh phun ra một ngụm máu tươi, sau đó thì khụy xuống đất mà ngất đi
"Hạo Thiên? Hạo Thiên? Tỉnh lại đi mà! Hạo Thiên?"
[..]
Hạo Thiên được đưa vào bệnh viện nơi Dieo đang làm việc. Ở trong phòng khám cho anh mà anh ta cũng cảm thấy xót xa, nhìn bộ dạng ngay cả đang ngất đi mà cũng như đang gặp ác mộng khủng khiếp ấy...đúng thật là không thể kìm lòng được.
Đi ra bên ngoài gặp mặt Hải Anh, Dieo thật sự không muốn mở miệng chút nào, nhưng thấy cô ta lo lắng hỏi han như vậy, anh cũng chỉ đành trả lời
"Bệnh nhân bị suy nhược cơ thể do căng thẳng quá mức, suy tư sinh ra tâm bệnh dẫn đến khí huyết không lưu thông nên mới thổ huyết. Cô cứ đi theo y tá làm thủ tục nhập viện đi, ở đây có tôi lo rồi"
Hải Anh nước mắt đầm đìa
"Dạ, cảm ơn bác sĩ"
Dieo nhìn thấy cô ta đi xa liền quay lưng chạy ngược vào trong phòng bệnh của Hạo Thiên rồi kéo ghế đến ngồi bên cạnh. Nhìn dáng vẻ yếu ớt của anh, anh ta thở dài
"Rốt cuộc là có chuyện gì mà lại khiến cậu ra nông nổi này?"
Hạo Thiên hé môi, đôi môi khô nứt nẻ ấy dù có mở lời khó khăn thế nào thì vẫn không quên được cái tên kia
"Ngải...My!"
"Cậu tỉnh rồi sao? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tôi thấy người ta đưa cậu vào đây miệng mồm đầy máu mà suýt bay hồn bay vía đấy!"
Anh khó khăn cử động, cảm thấy trong người như vừa trải qua một cơn đau đến chế đi sống lại, bây giờ vẫn còn động lại dư vị của nỗi đau. Mở đôi mắt ra nhìn lên trần nhà, anh như buông lõng mình, giọng nói ấy như một đứa trẻ lạc loài
"Tôi lại để mất cô ấy rồi! Dieo à!"
Một câu nói thốt ra nhẹ nhàng như thế, tưởng chừng như đơn giản nhưng lại giống như bị cả ngàn mũi dao đâm thẳng vào tim, đau đớn vô cùng. Nước mắt lăn dài trên gò má rồi rơi xuống chiếc gối mềm. Dieo nhìn thấy mà nghẹn lòng, anh ta cười khô khan nói ra vài câu an ủi
"Đừng... đừng bi oan vậy chứ? Chẳng phải cô ấy ở gần đây sao? Đi rồi cũng sẽ về thôi!"
"Không. Lần này cô ấy sẽ không về nữa đâu!"
Anh ta nhìn thái độ của anh là biết, đây chính là sự thật. Cả khuôn mặt anh ta đơ ra. Hạo Thiên vẫn nhìn lên trần nhà, nước mắt tuôn ra nhưng môi anh thì lại nở nụ cười chua chát
"Tôi đã để cô ấy nhìn thấy Hải Anh ôm hôn tôi. Nhưng tôi không làm được gì cả. Tôi không thể giải thích, càng không thể khiến cho cô ấy không hiểu lầm. Tôi đã nặng lời với cô ấy, tôi bảo cô ấy rời khỏi tôi mặc dù tôi không muốn. Tôi đã...tôi đã nói đứa con trong bụng cô ấy không phải là con tôi mặc dù đó chính là kết tinh mà tôi và cô ấy tạo ra. Tôi"...
Giọng anh trở nên gấp gáp rồi lại ho sặc sụa. Dieo nhìn thấy liền lao đến đỡ lấy anh ngồi dậy, vuốt vuốt ***g ng, xuýt xoa
"Đừng như vậy được không? Cậu vừa mới tỉnh lại đấy! Cậu thổ huyết chỉ vì những chuyện này dồn nén trong lòng. Tôi phải ăn nói làm sao với mẹ của cậu đây hả?"
Hạo Thiên nhìn anh ta với khuôn mặt bất lực đến cùng cực, đôi mắt nhoè đi, đôi môi tái nhợt. Anh gục đầu vào vai anh rồi bật khóc, đôi vai liên tục run rẩy vì những tiếng nấc
"Tôi...tôi chỉ muốn yêu cô ấy thôi mà? Tại sao..ngay cả một chuyện đơn giản như vậy...mà tôi vẫn không làm được? Tại..sao?"
[..]
Đêm hôm sau, Hạo Thiên đi bộ lang thang bên vỉa hè, tay cầm chai R*ợ*u lớn vừa đi vừa uống. Anh nhìn thành phố về đêm xa hoa tráng lệ này mà lòng cô đơn trống trải vô cùng.
"Hạo Thiên! Hay là chúng ta đi khu vui chơi đi được không?"
"Anh không thích chơi mấy trò trẻ con"
"Hạo Thiên! Qua đây! Qua đây! Kem ở đây ngon lắm này!"
Để mỗi khi đêm đến anh lại nhớ về em
Cười nhạo bản thân mình thật ngu ngốc
Không biết cách trân trọng
Nên dễ dàng đánh mất em như thế
Anh lang thang ở nơi này uống R*ợ*u, còn Hải Anh thì đi tìm anh khắp nơi.
Dieo vừa lái xe vừa nhìn ở khắp nơi, gọi mãi nhưng anh không nghe máy, đến cuối cùng lại gặp anh đang nằm bên đường
"Trời ơi! Hạo Thiên!"
Anh ta xuống xe ngay lập tức rồi chạy qua bên lộ kéo anh dậy, khắp người anh toàn là mùi R*ợ*u nồng nặc xộc vào mũi. Mọi người ở quán ăn vỉa hè gần đó thấy vậy chỉ biết lắc đầu thở dài. Có một cậu thanh niên lên tiếng
"May quá có anh đến đưa anh ấy về! Tôi gặp anh ấy đi lang thang từ 5h chiều cho tới bây giờ rồi"
Dieo khoác tay Hạo Thiên lên vai mình rồi nhìn lại đồng hồ, đã là 9h tối, thật khủng khiếp. Con người này chỉ vừa ra viện thì đã có thái độ muốn đi tìm cái ૮ɦếƭ rồi chăng? Anh ta gật đầu xem ơn cậu thanh niên kia nhắc nhở rồi vác anh lên xe phóng về nhà mình.
Đến nhà rồi, Dieo gọi cho quản gia chuẩn bị đủ mọi thứ nào là nước nóng khăn mềm, nào là canh giải R*ợ*u, nước chanh và một phần cháo hành. Còn phần anh ta thì kéo Hạo Thiên lên lầu, ném anh nằm xuống giường rồi ngồi thở hồng hộc. Nhìn bộ dạng say mèm của anh bây giờ, anh ta trỏ tay vào mặt anh rồi cằn nhằn
"Cái tên đầu thối này! Muốn ૮ɦếƭ thì nói tôi một tiếng đi để tôi cho cậu một liều thuốc ૮ɦếƭ oách đi cho rồi, ђàภђ ђạ bản thân mình làm quái gì vậy hả? Tôi thật tình chỉ muốn đấm ૮ɦếƭ cậu mà thôi"
Hạo Thiên đang nằm ngửa bụng ở trên giường bỗng nhiên cọ quậy. Anh đưa tay xoa xoa thái dương rồi lên tiếng là Dieo giật bắn mình ngã lăn trên đất
"Tôi đấm cậu thì có đấy! Tên ranh này!"
"Ôi mẹ ơi giật cả mình!"
Anh ta lồm cồm ngồi dậy, có chút bất ngờ. Hạo Thiên đưa tay ra ý bảo anh ta đỡ mình ngồi dậy. Sau khi tựa lưng ổn định vào thành giường, anh ta mới bình tĩnh hỏi
"Cậu...không sao đấy chứ? Ổn rồi à? Vừa nãy còn nằm nhoài ra cơ mà?"
Hạo Thiên thở một hơi dài, đưa tay ôm đầu, giọng anh quả thực vẫn còn mệt
"Đúng là có mệt, nhưng đã đỡ rồi. Cậu quên tôi vẫn còn chuyện phải làm vào tối nay à?"
"Cậu...định báo công an thật sao?"
"Thật! Hoàng Hạo Thiên tôi không hề nói đùa bao giờ. Tôi đã không còn gì để mất nữa rồi, nên dù có trả giá thế nào thì tôi cũng sẽ làm. Tôi muốn họ phải ngồi tù"
...
Sau khi tinh thần tỉnh táo và ổn định hơn, Hạo Thiên quyết định quay trở về nhà. Hải Anh đang ngồi đợi ở phòng khách, vừa nhìn thấy anh thì đã chạy đến ôm anh rồi khóc oà lên
"Anh về rồi! Em đã lo lắm anh có biết không hả?"
Anh vỗ vỗ vai cô ta, nói vài câu an ủi
"Được rồi! Anh về rồi! Ngoan! Đừng lo nữa! Mà không phải em nói em có việc sao?"
Cô ta lau nước mắt rồi nhìn anh nói
"Đợi anh về em mới yên tâm đi được!"
Nói rồi cô ta liền đi đến bên bàn lấy túi xách đã để đó từ trước, nhìn anh mỉm cười một cái rồi hôn tạm biệt
"Em đi nhé! Yêu anh!"
"Em đi đi! Anh ở nhà làm cơm đợi em!"
Cô ta vừa lên xe rời đi, Hạo Thiên đã quay lưng nhìn ra phía cửa, một tay anh cho vào túi quần, một tay cầm điện thoại lên rồi gọi điện, giọng anh lạnh lùng lại dứt khoát
"Alo! Tôi muốn báo án! Chuẩn bị có một cuộc giao dịch Mα túч diễn ra ở khu nhà hoang số 8"
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.