“ Bạc Nhược đâu ? ”.
“ Cô ấy ở trong phòng bệnh ”.
“ Vô Kỵ, anh đúng là nhẫn tâm thật đến mạng sống của một đứa nhỏ cũng không hề buông tha ”.
Helen đứng trước mặt Vô Kỵ, giọng nói có chút châm biếm.
Chuyện của Tiểu Hoạ truyền tới tai hắn, hắn lập tức chạy đến bệnh viện.
Hắn biết, Bạc Nhược và Vô Kỵ có giao dịch, chỉ cần cô đồng ý với điều kiện của anh, Vô Kỵ sẽ đưa người đến cứu Tiểu Hoạ.
Nhưng, ngay từ đầu tất cả chỉ là một cái bẫy.
Vô Kỵ từ lâu đã muốn mạng của con bé.
“ Thế nào ? Tôi Gi*t con của cậu khiến cậu đau lòng rồi ? ”.
Vô Kỵ ngẩng đầu nhìn Helen, như cười lại như không lên tiếng.
Tiểu Hoạ ૮ɦếƭ chính là một mũi tên trúng hai đích, anh và Bạc Nhược không còn khuất mắc, cô và Helen không còn vướng víu.
“ Bạc Nhược vẫn chưa nói cho anh biết Tiểu Hoạ là con của anh ư ? ”.
Helen nhoẻn miệng cười.
“ Kết quả xét nghiệm là giả.
Nếu cậu nghĩ có thể lừa được tôi thì cậu đã nhầm rồi ”.
“ Vậy thì thật đáng tiếc tôi là người tung tin kết quả xét nghiệm là giả, nói một cách khác tin tức mà anh nhận được không phải sự thật.
Tiểu Hoạ là con của anh, Bạc Nhược không hề nói dối ”.
Mọi chuyện đều tiến hành theo kế hoạch của Helen.
Hắn không muốn Tiểu Hoạ nhận lại Vô Kỵ, càng không muốn mất đi Bạc Nhược thế nên hắn mới cho người đi tung tin giả, lừa Vô Kỵ rằng Bạc Nhược nói dối, thực chất Tiểu Hoạ chính là con ruột của Vô Kỵ.
Nhưng chỉ có điều hắn không ngờ Vô Kỵ sẽ nhẫn tâm Gi*t ૮ɦếƭ Tiểu Hoạ.
“ Mày nói gì ? ”.
Vô Kỵ bất thìng lình đứng dậy, túm lấy cổ áo của Helen dồn hắn vào tường.
Đáy mắt anh ***c ngầu, cơn tức giận không hề được kiềm chế.
Nhưng Helen hiển nhiên không hề biết sợ.
“ Tôi nói, kết quả xét nghiệm là giả là tin giả.
Nói một cách dễ hiểu, Tiểu Hoạ đích thực là con của anh mà anh chính là kẻ Gi*t ૮ɦếƭ con của chính mình ”.
Vô Kỵ ra tay Gi*t ૮ɦếƭ Tiểu Hoạ không phải là chuyện hoàn toàn xấu, chí ít chuyện này sẽ trở thành bức tường dày ngăn cách Vô Kỵ và Bạc Nhược.
Helen hắn có lỗi với đứa trẻ hai tuổi này...!Một đời về sau sẽ thay nó ở bên cạnh Bạc Nhược.
“ Thằng khốn ! ”.
Vô Kỵ tức giận đấm thẳng lên gương mặt của Helen.
Hắn cũng không hề né tránh.
Gò mắt bên trái của hắn đỏ ửng, khoé miệng rỉ máu tươi.
“ Mày dám tính kế tao.
Bao nhiêu năm nay con bé ở bên cạnh mày, đều do mày một tay chăm sóc.
Đến cuối cùng mày lại lợi dụng nó để trả thù tao ? Vô Kỷ, tao nói rồi, mày muốn báo thù cũng được nhưng là nhằm vào tao, vì sao cứ phải tổn thương người khác ? ”.
Bây giờ trong đầu Vô Kỵ chỉ toàn là hình ảnh của Tiểu Hoạ.
Tuy anh không gặp con bé nhiều, nhưng lần nào gặp mặt nó đều để lại ấn tượng khá sâu sắc trong lòng anh.
Nụ cười cùng giọng nói ngây ngô ấy tựa như lưỡi dao không ngừng đâm vào trái tim anh.
Khoảng khắc Tiểu Hoạ trúng đạn, con bé rất đau, nhưng đều không dám hé nửa lời bởi nó sợ Bạc Nhược lo lắng.
Con của anh ngoan như vậy ...
“ Vô Kỵ, anh nghe cho rõ đây, tôi không phải muốn trả thù anh mà thứ tôi muốn là dành lại được Bạc Nhược.
Ngay khi Bạc Nhược biết Tiểu Hoạ có bệnh, cô ấy đã định thú nhận tất cả.
Nhưng nếu như để anh biết Tiểu Hoạ thật sự là con ruột của anh, cô ấy sẽ rời xa tôi mãi mãi.
Vậy nên nếu mạng sống của con bé có thể khiến Bạc Nhược mãi mãi ở bên cạnh tôi thì có đáng là gì ? ”.
“ Vô Kỷ, mày điên rồi ”.
Mọi chuyện diễn biến đến mức này là Vô Kỵ anh đã sai ư ? Anh cứ cho rằng mình hoàn toàn có thể đối phó với Helen.
Nhưng không ngờ bản thân anh lại trúng kế ly gián của hắn, thậm chí còn Gi*t con của chính mình.
“ Trong người chúng ta cùng chảy chung một dòng máu, vậy nên không thể nói rằng tôi điên được, phải là cả hai chúng ta đều điên rồi ”.
Vô Kỵ buông Helen ra, có phần bất lực.
Anh vừa xoay đầu lại liền nhìn thấy Bạc Nhược đứng bên cạnh cửa, nước mắt rơi lã chã.
Cô tiến lên một bước, đưa tay quệt đi những giọt nước mắt ấy, hi vọng, khao khát mà hỏi anh.
“ Tiểu Hoạ không sao phải không ? Con bé sẽ không rời xa tôi phải không ? ”.
Vô Kỵ không biết nên đáp lại cô thế nào, chỉ khẽ lắc đầu.
Helen đứng phía sau anh sống lưng ***, ánh mắt cụp xuống.
“ Không phải anh đã hứa chỉ cần tôi đồng ý với yêu cầu của anh, anh sẽ cứu con bé.
Vô Kỵ, anh có thể lần nào cũng thất hứa với tôi, nhưng tại sao lần này lại không thể theo ý tôi một lần ? ”.
Bạc Nhược hận anh, hận cả người đàn ông đứng phía sau anh.
Hai anh em nhà họ Vô chẳng có kẻ nào là thật sự tốt.
Một kẻ năm lần bảy lượt ép cô phải thoả mãn yêu cầu của anh, một kẻ trên danh nghĩa bảo vệ cô ba năm nhưng thật chắc lại đang lợi dụng cô.
“ Nhược Nhược, em mệt rồi ”.
Từ khi Bạc Nhược xuất hiện, Helen không hề lên tiếng.
Hắn đứng chếch sang một bên, nhìn cô và Vô Kỵ đối diện với nhau.
“ Người mệt phải là hai người mới đúng, vất vả tính kế tôi thế cơ mà ”.
“ Nhược Nhược ...!”.
“ Tôi muốn đi gặp Tiểu Hoạ ”.
“ Con ૮ɦếƭ rồi ...!”.
“ Con ? Từ khi nào nó trở thành con anh rồi ? Ban nãy anh sống ૮ɦếƭ không nhận nó, còn muốn lấy mạng nó, bây giờ thì sao ? Vô Kỵ, anh có phải không biết hối hận ? ”.
Bạc Nhược suy sụp ngã xuống nền đất, hoàn toàn không có sức chống đỡ.
Vô Kỵ đưa tay chạm lên mái tóc cô, chất giọng yếu ớt phủ trên đỉnh đầu.
“ Xin lỗi em, Nhược Nhược ”.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.