Xe chạy vào trong khuôn viên của căn biệt thự hoành tráng hoa lệ, Trọng Khôi bước xuống xe mở cửa cho cô thấy cô vẫn thập thò không muốn ra anh cười nhẹ nói:" Vaò đi đây là nhà em."
_Không phải nhà tôi là nhà của anh. Cô bực dọc đáp.
_Nhà anh cũng là nhà em mà, thôi mình vào nhà nào cho bảo bối xem phòng nữa.
Thật ra anh định sẽ đặt vé máy bay cho cả 3 người nhưng cô nhất quyết không chịu, nên anh đành chìu lòng cô, trên đường về anh có điện thoại cho quản gia bảo chuẩn bị 1 phòng cho tiểu thiếu gia, ông quản gia rất bất ngờ muốn hỏi về tiểu thiếu gia nhưng ông phải kiềm chế sự tò mò của mình lại, vì ông biết chỉ cần ông hỏi 1 câu thôi thì ngay lập tức sẽ bị cho về vườn sớm.
Bước vào trong 2 hàng người đã đứng ngay hàng thẳng lối chào đón cả 3, khi nhìn thấy người mà thiếu gia đưa về tất cả mọi người ai cũng ngạc nhiên, thiếu phu nhân của họ đã quay về rồi mà bên cạnh lại có 1 phiên bản thu nhỏ của thiếu gia nữa, nhìn thôi cũng biết đây chính là tiểu thiếu gia mà ông quản gia đã nói. Ôi nhìn kìa khuôn mặt tiểu thiếu gia của họ sao lại dể thương như vậy đẹp trai như vậy chứ đúng là long sinh long, phượng sinh phượng mà. Dẹp bỏ sự tò mò cùng ngạc nhiên họ cúi đầu chào:" Chào thiếu gia, thiếu phu nhân, tiểu thiếu gia."
Anh gật đầu, cô ngại ngùng cúi đầu nói:" Chào mọi người, mọi người cứ gọi tôi là Như Lam được rồi."
Mọi người nhìn cô bằng ánh mắt đầy tình cảm, tuy rằng ngày đó mọi người không biết lý do tại sao cô lại ra đi, nhưng họ chắc chắn phải có lý do cô mới làm vậy. Lúc trước khi cô còn ở đây luôn đối xử rất tốt với mọi người nên khi cô đi ai cũng buồn nhưng không dám nói ra, chỉ sợ làm cho thiếu gia của họ không vui.
Trọng Khang bị mọi người nhìn cậu bé cũng không được tự nhiên khẽ lay lay tay ba mình nói:" Ba ba, con muốn xem phòng."
Anh mỉm cười vuốt tóc con trai đáp: " Ừ để ba dẫn con đi xem phòng." Rồi anh quay sang ông quản gia hỏi:" Phòng của tiểu thiếu gia xong chưa?"
_Dạ rồi, để tôi đưa tiểu thiếu gia lên xem nhé. Ông quản gia nhìn Trọng Khang cười nói.
_Vâng. Cậu vui vẻ đồng ý
Nhìn nụ cười của cậu tất cả mọi người ai cũng sinh ra cảm giác yêu thích, tuy rằng cậu rất giống thiếu gia nhưng lại không lạnh lùng như thiếu gia điều này làm cho họ càng yêu thích cậu hơn (chưa biết đâu à nha...)
Quản gia dẫn bảo bối lên phòng rồi, thấy cô vẫn còn lơ ngơ không biết đi vào phòng nào Trọng Khôi cười cười nói khẽ vào tai cô:" Sao thế, Em không nhớ phòng của chúng ta à, để anh đưa em lên nhé."
_Ai...Ai nói tôi...không nhớ...Tôi...tôi tự lên phòng được. Cô đỏ mặt đẩy anh ra chạy thẳng lên phòng.
Anh bật cười nhìn cô vợ của mình sao da mặt cô lại mỏng như vậy chứ, chỉ cần chọc cô 1 chút là lập tức đỏ lên liền. Mọi người tròn mắt nhìn thiếu gia của mình, lâu lắm rồi họ mới nhìn thấy anh cười như vậy, từ khi thiếu phu nhân của họ bỏ đi thì thiếu gia của họ đã lạnh lùng còn lạnh lùng hơn. Nay nhờ có thiếu phu nhân mà nụ cười đã trở lại trên khuôn mặt thiếu gia, điều này làm cho họ rất vui mừng. Trọng Khôi ngồi xuống ghế salon lấy điện thoại gọi cho ai đó, bên kia bắt máy đã nghe giọng của 1 người phụ nữ trung niên vang lên:" Con trai, sao lại gọi cho mẹ? Tìm được Như Lam chưa, nếu chưa thì đừng gọi cho mẹ, vậy nhé."
Anh đen mặt, mẹ của anh lúc nào cũng vậy từ khi Như Lam bỏ đi bà luôn nói đó là lỗi của anh, đúng là lỗi của anh nhưng bà có cần tuyệt tình vậy không. Anh chỉ biết thở dài giọng nhàn nhạt nói:" Giờ mẹ rảnh không? Đến nhà con 1 chút."
_Có chuyện gì? Mẹ bận lắm. Bà Hằng (mẹ Trọng Khôi) nói
_Gặp cháu của mẹ. Anh nói nhẹ tênh như không có chuyện gì.
_Cháu? Cái gì?thằng này, đã Ng*ai t*nh đến nỗi vợ bỏ đi rồi, mà bây giờ còn có con riêng ở ngoài nữa hả? Mẹ nói cho con biết mẹ chỉ chấp nhận cháu do Như Lam sinh ra thôi, còn ngoài ra những đứa con của người đàn bà khác đừng mong có tên trong gia phả nhà họ Vũ, con nghe rõ chưa? Bà Hằng nổi nóng, có con riêng còn dám nói với bà, thằng con trai này chắc nó chán sống rồi.
_Mẹ, mẹ cho con nói đã. Trọng Khôi vút mi tâm của mình, sao mẹ anh lúc nào cũng vậy, nói mà không cho người ta mở miệng, đó cũng là điều khiến anh sợ mẹ mình.
_Được, con nói đi.
_Mẹ muốn gặp lại con dâu không?
_Muốn chứ, con biết Như Lam ở đâu à? Ở đâu? Ở đâu? Mau nói cho mẹ biết? Bà Hằng kích động, không biết con dâu của bà ra sao rồi, cũng 5 năm rồi còn gì.
_Nhà con. Anh bình thản trả lời.
_Cái gì? Nhà con? Thật không? Bà Hằng tuy rằng vui lắm nhưng vẫn hoài nghi hỏi lại.
_Thật. Mà thôi mẹ không rảnh mà, vậy có lẽ để khi khác. Anh ra vẻ tiếc nuối.
_Không, mẹ rảnh,rảnh lắm chờ mẹ chút mẹ qua liền. Bà Hằng vui mừng nói, bà tin con trai mình đã tìm được con dâu về cho bà rồi.
Cúp máy anh khẽ lắc đầu, đôi lúc anh nghĩ không biết mình có phải là con ruột của bà hay không nữa. Bước lên phòng mình, anh nhìn khắp nơi không thấy bóng dáng của người kia đâu, phòng tắm cũng không có phòng làm việc cũng không, anh giật mình không lẽ cô lại biến mất nữa rồi. Anh bước ra khỏi phòng thì thấy ông quản gia liền hỏi:" Quản gia, ông có thấy thiếu phu nhân ở đâu không?"
_Vâng, thiếu phu nhân đang ở trong phòng với tiểu thiếu gia ạ. Ông quản gia cung kính trả lời.
_Được rồi, cảm ơn. Anh trả lời xong đi thẳng tới phòng con trai mình bỏ lại ông quản gia già đang đứng ૮ɦếƭ sốc vì ngạc nhiên :" Trời ơi,mình được thiếu gia cảm ơn, phúc ở đâu mà nhiều quá vậy nè." Ông lấy tay lau lau khóe mắt như đang khóc, nhưng thực ra có giọt nước mắt nào đâu (Haizzzz....ông diễn sâu quá).
Anh mở cửa phòng con trai bước vào, cảnh tượng anh nhìn thấy là gì? Hai người 1 lớn 1 nhỏ đang ôm nhau ngủ say, bước lại gần anh khẽ vút khuôn mặt con trai, lòng anh đầy khâm phục sao cô lại có thể sinh cho anh 1 đứa con giống anh như vậy chứ, từ khuôn mặt cho đến dáng đi cả phong thái nữa, cứ như thằng bé chính là anh nhưng trong hình hài nhỏ nhắn hơn. Hôn nhẹ vào tráng con trai anh quay đầu giường bên kia cũng vút khuôn mặt của vợ mình anh hôn nhẹ vào môi cô rồi mỉm cười đi ra, chắc hai mẹ con mệt lắm rồi.
Anh tắm xong vừa mới bước xuống cầu thang đã thấy 1 người phụ nữ hùng hổ đi vào, nhìn đồng hồ anh mỉm cười:" 20phút, kỷ lục mới."
_Như Lam đâu? Con bé ở đâu? Bà Hằng tâm tình đang rất phấn khích, nghe con trai tìm được con dâu bà vui mừng tới nỗi bỏ luôn ông chồng ở nhà, vội vàng sang đây để gặp con dâu.
_Mẹ bình tĩnh, Như Lam ngủ rồi đi đường xa chắc cô ấy mệt lắm.
_Ngủ rồi? Không sao, cho mẹ nhìn nó cũng được, mẹ hứa không làm ồn đâu. Bà Hằng mặc cả.
_Được rồi, mẹ theo con. Thấy mẹ mình muốn gặp cô quá nên anh đành dẫn bà lên phòng con trai.
Vào phòng Bà Hằng tròn mắt nhìn con dâu đang ngủ, bên cạnh lại có 1 thằng bé nhìn rất quen mắt nhưng bà không nhớ gặp ở đâu. Thấy mẹ mình ngạc nhiên anh cười cười nói: "Mẹ bất ngờ lắm đúng không? Vì lúc cô ấy vừa mới mang thai, mẹ lại đang đi du lịch định khi nào mẹ về con sẽ nói, nhưng chưa kịp nói thì cô ấy đã bỏ đi nên con đành im luôn."
Vành mắt bà Hằng đã phím hồng, cuối cùng thì bà cũng được lên chức bà nội rồi. Bây giờ bà mới biết tại sao lúc nãy nhìn thằng bé bà lại thấy quen, đây chẳng phải khuôn mặt lúc còn nhỏ của con trai bà hay sao. Nhìn thằng bé bà muốn bao nhiêu hài lòng thì có bấy nhiêu hài lòng, con dâu bà thật sự rất khéo sinh nha.
Xuống dưới lầu bà điện thoại cho mẹ cô nói đã tìm được cô rồi cho bà sui cũng là bạn thân của bà được yên tâm. Bà cũng điện thoại cho chồng mình kể hết mọi chuyện bảo ông qua nhà con trai gấp.
Buổi tối cả nhà quay quần kể chuyện, Như Lam rất yêu thương ba mẹ chồng của mình nên khi gặp lại họ Cô cũng không kiềm được nước mắt. Sau bữa cơm 2 ông bà cứ khư khư tranh giành ôm cháu nội, phải nói với đứa cháu này cả 2 người càng nhìn càng thích, họ nhìn cô bằng ánh mắt đầy yêu thương và biết ơn, vì cô đã giúp cho gia tộc họ Vũ có người nối nghiệp.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.