- "bây giờ cơ thể cô đã ổn định, chỉ cần nghỉ ngơi trong bệnh viện thêm vài ngày nữa là sẽ khỏi"- bác sĩ dặn dò cô.
- "bác sĩ, tôi có thể nhờ ông 1 việc được không?"
- "cô cứ nói!"
- "đừng báo cho Tống Dương biết tôi đã tỉnh!"
- "việc này...!"- vị bác sĩ có hơi khó xử, nhưng nhìn thế lực của Tống Dương, ông cũng không dám chống đối.
- "tôi sẽ nhận hết hậu quả, cầu xin bác sĩ!"
- "được rồi! Bây giờ cô cứ nghỉ ngơi đi!"
- "cảm ơn bác sĩ rất nhiều!"
Vị bác sĩ rời đi, cô liền thở phào, cô muốn xem thử Tống Dương có đến thăm cô không? Cô vẫn muốn nuôi cho mình 1 chút hi vọng, còn về Tống Thiên, không biết giờ này Tống Thiên đang làm gì ở nhà? Cô biến mất từ hôm qua tới giờ, không thể tổ chức sinh nhật cho con trai được, không biết thằng bé có giận cô không?
Cô nhấn nút gọi y tá, nhờ cô ấy gọi cho Tống Thiên giúp cô.
- "alô?"- dì giúp việc nhấc máy.
- "dì, là con! Lam Lam đây ạ!"
- "thiếu phu nhân, cô tỉnh rồi sao? Cô không sao chứ? Có cần tôi đến bệnh viện mua gì cho cô không?"
- "không cần đâu ạ! Con không sao cả!"- Lam Lam có chút cảm động, ít ra vẫn còn có người lo lắng cho cô - "Tiểu Thiên có ở đó không ạ? Con muốn gặp thằng bé!"
- "tiểu thiếu gia đang ở bên cạnh lão gia và lão phu nhân ạ!"
- "sao?"- Lam Lam ngạc nhiên - "Tiểu Thiên...đang ở bên cạnh ba mẹ Tống Dương?"
- "vâng! Tối qua...thiếu gia bảo tôi đưa tiểu thiếu gia đến đây!"
- "vậy...họ có ghét bỏ Tiểu Thiên không?"- tay cô run run, lúc cô sinh Tống Thiên, chẳng ai đến cùng cô cả, lúc đó dì giúp việc vẫn chưa đến làm, ba mẹ đôi bên hầu như không thấy xuất hiện và hỏi thăm câu nào, không biết họ đối với Tống Thiên...có lạnh nhạt không? Cô sợ thằng bé sẽ thất vọng.
- "không ạ! Lão gia và lão phu nhân đối xử với tiểu thiếu gia rất tốt, họ đang chơi cùng tiểu thiếu gia nữa!"
Lam Lam thở phào, như vậy là cô yên tâm rồi, thật tốt quá, chỉ có mỗi cô bị ghét bỏ thôi, cũng may là Tống Thiên vẫn nhận được tình yêu thương của ba và ông bà nội nó.
- "được rồi! Cứ để Tiểu Thiên chơi với ông bà nội đi! Con nghỉ ngơi chút đây ạ!"
- "vậy cô có cần tôi dẫn tiểu thiếu gia đến thăm cô không?"
- "không cần đâu!"- Lam Lam nhẹ giọng, sau đó ngắt máy.
•••Truyện được sưu tầm và đăng bởi team <a href="https://Novel79.Com/">Novel79.Com</a>
Lam Lam nghỉ ngơi trong bệnh viện cho đến lúc gần chiều tối, cô vẫn hướng mắt về phía cánh cửa, hi vọng ai đó sẽ xuất hiện, nhưng...chẳng có ai cả.
- "mình thật ngốc quá!"
•••
- "cảm ơn Dương! Hôm nay tớ rất vui!"- Khả Minh mỉm cười.
- "ừ! Không có gì! Cậu vui là được rồi!"
- "cũng đã gần tối rồi, cậu mau về nhanh đi!"
Tống Dương gật đầu, hắn cũng phải nhanh chóng trở về chăm sóc cho Lam Lam.
- "à mà Dương này!"
- "sao vậy?"
- "đã lâu rồi tớ không gặp Lam Lam, không biết cô ấy thế nào? Tớ có thể đến thăm cô ấy bây giờ được không? Sẵn tiện tớ cũng muốn gặp con trai của cậu!"
Tống Dương im lặng do dự, bây giờ Lam Lam hiện vẫn còn hôn mê trong bệnh viện, nhưng nếu cô ấy gặp Khả Minh, chắc không có vấn đề gì đâu, dù sao trước đây 2 người họ cũng từng gặp qua và nói chuyện mà.
- "được!"
•••
Lam Lam mệt mỏi ngồi dậy, cô với tay đến chiếc bàn bên cạnh, rót một ly nước ra uống.
Đột nhiên cửa phòng bật mở, Lam Lam kinh ngạc, là Tống Dương, cuối cùng hắn cũng đến thăm cô rồi, nhưng bên cạnh còn có...Khả Minh.
CHOANG...!
Tay cô run run, cũng vì thế nên không cầm chắc chiếc ly trên tay làm nó rơi xuống, vỡ tan thành từng mảnh như trái tim của cô vậy.
Tống Dương giật mình, hắn chạy đến nắm lấy tay cô, có chút lo lắng hỏi.
- "không bị sao chứ?"
- "cảm ơn!"- Lam Lam cười nhẹ, vội gỡ tay hắn ra, đâu phải là ở trước mặt người ngoài, hắn cần gì phải diễn chứ? - "em không cẩn thận làm rớt!"
- "cô tỉnh lại từ lúc nào vậy?"
Lam Lam chưa kịp mở miệng, Khả Minh đã lên tiếng cắt ngang.
- "Lam Lam, cô bị tai nạn sao?"
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.