Đơn giản làm hai chén mì, Đường Học Cẩn bưng mâm ra, Vạn Bác đứng dậy rất hiểu chuyện thay cậu bê mâm đặt tới trước mặt Tư Vân và Lục Quân Thần, chớp mắt, liều mạng nhìn chằm chằm hai chén mì trong mâm.
——︿( ̄︶ ̄)︿ bụng căng quá, bằng không đã có thể ăn rồi, đáng tiếc.
"Nghe thơm quá." Lục Quân Thần nhìn chén mì bày trước mặt, mùi thơm phà vào mũi, cái bụng vốn không thấy đói mấy của anh đã đói hơn khá nhiều.
Cầm lấy đũa để bên cạnh, Lục Quân Thần gắp một đũa mì vào miệng, lại cầm thìa uống một muỗng canh, nuốt xuống... Chỉ thấy động tác của anh tuy rằng vẫn duy trì ưu nhã, nhưng tốc độ tăng nhanh không ít, anh dùng hành động thực tế bày tỏ độ thoả mãn của mình với chén mì này.
Về phần Tư Vân.
"Tiểu Cẩn, nói anh nghe nào, sao em lợi hại vậy?" Khi nói còn không quên ʍúŧ sợi mì, "Nếu em là nữ, anh khẳng định sẽ theo đuổi em, cưới cho bằng được."
Mặt Đường Học Cẩn lóe lên sự xấu hổ, nhưng vẫn bình tĩnh đáp lại: "Em là con trai."
"Anh biết, cho nên chỉ là giỡn thôi." Tư Vân ha hả, sau đó cúi đầu ăn mì... Ăn đến nhe răng trợn mắt.
——QAQ em họ anh sai rồi, lấy cái chân của em ra.
"Ha ha, Tiểu Cẩn này." Trương Vân nhéo mặt Đường Học Cẩn, lại duỗi tay ôm nó trái nhìn một cái phải nhìn một cái, càng nhìn càng thoả mãn, mắt cong lên, dùng một câu không dọa ૮ɦếƭ người không thôi nói: "Quyết định rồi sau này cháu tới làm con dâu nhà chú thím đi, thằng oắt nhà thím nếu gặp cháu, nhất định thích ngay."
Đường Học Cẩn: "..."
"Thím, đừng giỡn vậy." Đường Học Cẩn bất đắc dĩ nhìn Trương Vân, "Nam và nam sao có thể cưới nhau chứ, mà còn năm nay cháu mới mười ba tuổi."
Vạn Bác ngồi bên cạnh, gật đầu, nghiêm túc nói: "Dì Trương, dì đùa giỡn Đường Học Cẩn à."
Trương Vân chọt cánh tay Vạn Bác, "Hắc, Vạn Bác cháu còn biết đùa giỡn?"
Vạn Bác sờ cánh tay mình, hắc hắc cười, "Cháu biết, sao không biết chứ, giáo viên ngữ văn từng dạy mà."
Mắt thấy chủ đề sắp hướng về phía quỷ dị nào đó tung vó như bay, Đường Học Cẩn vội vã nháy mắt với Lưu Minh Lượng, nhờ ông ngăn Trương Vân lại... Lưu Minh Lượng nhận được ánh mắt, có chút bất đắc dĩ kéo vợ mình, ôn giọng nói: "Được rồi, Tiểu Vân, Vạn Bác người ta mới 13 tuổi, mình thu liễm tí đi."
Đường Học Cẩn cũng đẩy Vạn Bác, nhỏ giọng nói: "Đừng nói bậy bạ."
Vạn Bác vẫn luôn nghiêm túc chấp hành lời của thần tượng đệ nhất Đường Học Cẩn, cho nên, nghe được câu này, cậu lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng, chớp mắt tiếp tục ngồi trên ghế cos đầu gỗ.
Lục Quân Thần ăn xong chén mì, rút khăn giấy lau khóe miệng, rồi đưa mắt nhìn Đường Học Cẩn, "Cảm ơn em chiêu đãi, mì rất ngoan."
Đường Học Cẩn lắc đầu, "Là em phải cảm ơn các anh đã tới đây."
Hôm nay Đường Học Cẩn rất vui, cho dù mệt đến không muốn nhấc tay lên, nhưng cũng nén không được niềm vui cửa tiệm khai trương, cùng cảm giác chân thật như cuộc đời này rốt được đổi mới trong lòng cậu.
Cậu hôm nay vẫn luôn mỉm cười, là nụ cười thật lòng lộ ra hàm răng trắng chỉnh tề đồng thời khi cười mép còn có hai cái lúm nhỏ. Lúc này, mặt cậu cong lên nhìn Lục Quân Thần cười, nghịch quang, khiến Lục Quân Thần có ý nghĩ cậu bé trước mặt thật đẹp mà còn có một tâm lý kỳ quái rằng "Nếu đối phương không phải con nít thì tốt rồi".
Tư Vân thấy em họ nhà mình vẫn nhìn Đường Học Cẩn, nhìn đến nhóc người ta xấu hổ, đáy mắt hiện lên thẹn thùng, bèn dùng tay đẩy Lục Quân Thần, "Ê, Tiểu Cẩn tuy rằng đẹp, nhưng em nhìn chằm chằm người ta như vậy có ổn không đó?"
Thu hồi tầm mắt, Lục Quân Thần âm thầm nhíu mày, trong lòng bỗng nhiên có chút buồn bực.
Vừa nãy đáy lòng lại anh dâng lên cảm giác đồ của mình bị nhìn trộm...
Đây là thế nào?
Không đáp lại Tư Vân, Lục Quân Thần trực tiếp đứng dậy, anh nhìn Đường Học Cẩn, ôn hòa nói: "Tiểu Cẩn, bọn anh còn có việc, đi trước nhé. A, sau này lại tới thăm em."
Tư Vân không hiểu nguyên do, vừa định nói gì, đối diện với ánh mắt của Lục Quân Thần, bên trong rõ ràng viết hai chữ mờ mịt to đùng, thế là mấy lời giỡn vui tới bên miệng bị nuốt vào bụng, cũng đứng dậy theo.
"A, đúng vậy, bọn anh phải đi rồi, Tiểu Cẩn, mì ngon lắm, lần sau bọn anh tới, em lại làm món này nhé!"
Đường Học Cẩn gật đầu, tự nhiên rõ hai người là người bận rộn, có thể tới đã không sai rồi, cậu cũng không cảm thấy đối phương sẽ ở lại đến tối, nên khi bọn họ tỏ ý phải đi, cũng không giữ lại, "Cảm ơn các anh hôm nay bớt thời giờ tới đây, các anh trên đường cẩn thận, đường ở đây không dễ đi."
"Biết." Phất tay với Đường Học Cẩn và Lưu Minh Lượng, Tư Vân tính đi, bất quá đi được hai ba bước bỗng nhiên lộn về, cười hì hì vỗ vai Đường Học Cẩn, "Đúng rồi, bản thiết kế lắc tay trước đã nói, lúc nào em có thể vẽ xong?"
Nghiêng đầu nghĩ một lát, Đường Học Cẩn cho ra câu trả lời: "Có lẽ còn cần chút thời gian."
Hiện tại tiệm cơm vừa khai trương, mỗi ngày phải bận tối mày tối mặt, mà còn xưa nay cậu chưa từng học mỹ thuật, nói thật giờ cậu vẽ không ra bản thiết kế.
"Có thời gian cụ thể không?" Tư Vân nhìn Lục Quân Thần đứng ở cửa thần sắc nhàn nhạt nhưng rõ ràng là phát ngốc, trong lòng nghĩ, đậu xanh rau má ông chính là trời sinh mệnh lao lực.
Cắn răng, Đường Học Cẩn nói: "Ba tháng, được chứ ạ?"
Mỗi ngày rút ra chút thời gian đi tìm giáo viên mỹ thuật luyện tập cách vẽ, hẳn là có thể.
Tư Vân cũng rõ tình huống của cậu, anh tính thời gian, cảm thấy ba tháng kỳ thực vẫn có thể, "Vậy được, ba tháng, ba tháng sau em trước đưa cho bọn anh mười tờ, mặt khác có thể chậm rãi."
Đường Học Cẩn rất cảm kích sự hùng hồn của Tư Vân, ánh mắt cậu lấp lánh nhìn đối phương, "Cảm ơn anh."
Lại nhân cơ hội nhéo mặt Đường Học Cẩn, Tư Vân cười ha hả ôm cánh tay, "Không cần khách khí không cần khách khí."
——︿( ̄︶ ̄)︿ nói thật hưởng thụ sự cảm kích không thuộc về mình này thật sự là quá tốt đẹp.
Tư Vân và Lục Quân Thần đi rồi, Lưu Minh Lượng cũng phải dẫn Trương Vân đi, hôm nay bọn họ tính đi thăm thằng con từ nhỏ bị đưa tới chỗ ông nội nuôi, con trẻ cái tuổi này lì lắm, cũng lại là lúc cần tình thương của cha mẹ nhất, qua thời kỳ này, thân tình thiếu mất sẽ không thể nào bù đắp được.
Tạm biệt vợ chồng Lưu Minh Lượng bận rộn cùng bọn họ một buổi sáng, chờ đến khi hai người đi rồi, Đường Học Cẩn mới treo tấm bảng tạm nghỉ lên cửa.
Hỏi vì sao là treo bảng không phải kéo cửa, vì, Đường Học Cẩn lấy lý do mỹ quan, làm một cánh cửa thủy tinh ngay sau cửa kéo, thủy tinh được lau sạch sẽ, mà còn từ ngoài nhìn vào, sẽ cảm thấy hoàn cảnh không sai, toàn bộ mặt tiền cửa hàng đều sáng trưng.
"Đường Học Cẩn, bắt đầu từ hôm nay chúng ta ở đây à?" Vạn Bác vẫn không dám tin, mình cứ thế từ ký túc xá chật hẹp 12 người chen lấn ở trường dọn tới cửa tiệm có được phòng riêng.
Nói Vạn Bác từ khi biết Đường Học Cẩn mở tiệm cơm gần trường học, lầu hai có hai căn phòng, đã mỗi ngày ầm ĩ đòi dọn tới đây.
Đường Học Cẩn bị phiền, trực tiếp ném một câu nếu như có thể khiến Đường Vận đồng ý vậy cậu không ý kiến sau đó không để ý tới Vạn Bác nữa, cậu nghĩ, Đường Vận không sẽ đồng ý, mà còn cho dù Đường Vận đồng ý trường học cũng sẽ không đồng ý.
Thế nhưng... Cậu trăm triệu không ngờ rằng.
Vì thế khi thấy Vạn Bác nhảy nhót giẫm nhịp bước tung tăng vẻ mặt treo nụ cười như kẻ ngu si tới trước mặt cậu nói với cậu Đường Vận đồng ý, Đường Học Cẩn cảm thấy mình không thể không kinh ngạc.
"..." Sau đó, cậu phát hiện, cậu không có đường cự tuyệt.
Vì thế mới có cảnh ở trên.
Nghe được lời Vạn Bác, Đường Học Cẩn liếc cậu một cái, vừa lên lầu hai vừa nhàn nhạt nói: "Ừ, cậu có thể tự nhéo mình một cái."
"Vì sao bắt tôi tự nhéo?"
"Vì cậu không tin." Ném mình lên giường, Đường Học Cẩn mệt đến chẳng muốn nhúc nhích, cậu nhìn Vạn Bác tính chạy vào, nhíu mày nói: "Về phòng của cậu đi, tôi phải nghỉ ngơi."
Vạn Bác nhìn cái vẻ rã rời của Đường Học Cẩn, sờ đầu mình, ngoan ngoãn ừ một tiếng sau đó nhẹ chân nhẹ tay về căn phòng thuộc về mình.
...
Bốn giờ chiều, Đường Học Cẩn bò dậy, ấn tắt đồng hồ báo thức vang không ngừng ở đầu giường, vỗ má, lại lắc đầu, ép mình tỉnh dậy.
Do khai trương ở buổi trưa, nên cậu không chọn dùng cách các tiệm thức ăn nhanh thường dùng là bày ra từng đĩa để mọi người muốn ăn gì thì trực tiếp gọi, bất quá trải qua hai giờ không ngừng cầm muôi chiên rang ở buổi trưa, Đường Học Cẩn quyết định buổi tối cứ thế mà làm.
Tuy rằng dùng hình thức cung ứng thức ăn nhanh, nhưng vẫn có các món làm liền, đồng thời còn có điểm tâm ngon miệng miễn phí mời khách hàng nhấp nhám, điểm tâm là một ít khoai chiên đơn giản hoặc bánh bí đỏ vân vân, tuy là cung ứng theo số lượng, mỗi người chỉ có một chút, nhưng cũng hấp dẫn không ít học sinh mười mấy tuổi.
Đồng thời điểm tâm có bán riêng, một phần khoai chiên năm hào một phần bánh bí đỏ cũng năm hào, đối với những ai ăn điểm tâm miễn phí xong rồi còn muốn ăn tiếp, xem như một kiểu hấp dẫn khác, vì không đắt, nên bọn họ cũng không keo kiệt.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.