Dịch: LTLTChập tối hôm đó, Mạnh Tân Đường gọi điện thoại cho Thẩm Thức Thiềm, muối hỏi vai của cậu có phải hồi phục hoàn toàn rồi không. Khi điện thoại được kết nối, nắng chiều đúng lúc rơi đầy cửa sổ.
Bên Thẩm Thức Thiềm nghe rất ồn, có giọng nói của không chỉ một người. Mạnh Tân Đường đưa điện thoại gần hơn, hỏi: “Cậu đang làm gì đó?”
“Chọn hoa cùng lão Cố, à, chính là ông lão hát hí hôm đầu tiên gặp nhau đó.”
Vừa mới dứt lời, Mạnh Tân Đương nghe thấy cậu rầy rà.
“Ấy, đừng chuyển đừng chuyển, lão Cố ông để xuống! Con nói bao nhiêu lần rồi hoa này rất khó nuôi, ngay cả con cũng hầu hạ không được, đến lúc đó hoa không chăm tốt lại làm khổ ông đó.”
Trong giọng nói của Thẩm Thức Thiềm hiếm khi có được một chút gấp gáp tức giận không thường thấy, có chút sốt ruột, còn có chút không biết làm gì. Mạnh Tân Đường mơ hồ nghe thấy có người đáp lại mấy tiếng, sau đó, Thẩm Thức Thiềm nói với hắn “Chờ chút”, lại nói với người kia: “Giờ sao ông lại có nhiều lý đến như vậy chứ?”
Mạnh Tân Đường dứt khoát đứng dựa vào tường, coi tranh cãi từng tiếng từng tiếng bên kia là tiết mục giải sầu mà nghe. Lại ồn ào một hồi lây, đầu kia điện thoại cuối cùng cũng mới coi như tạm thời yên tĩnh lại.
“Lão Cố này thấy thích hoa trong sân của tôi, cứ đòi trồng, tôi nói tặng cho ông ấy hai chậu ông ấy lại không muốn, đến chọn hoa còn toàn lựa hoa quý, khó trồng.” Vì chuyện nhỏ này, Thẩm Thức Thiềm lại phàn nàn ông ấy mấy câu, cuối cùng còn lầm bầm nói “Lão ngoan đồng.”
(ý chỉ những người già nhưng tính tình như con nít)Mạnh Tân Đường bật cười, an ủi nói: “Người già toàn như vậy, thật ra cũng rất thú vị.”
Thẩm Thức Thiềm phát ra một tiếng “Ừ”, coi như đồng ý. Mạnh Tân Đường suy nghĩ lại hỏi: “Trong sân của cậu có rất nhiều hoa sao?”
“Rất nhiều.” Thẩm Thức Thiềm lần này cười nói “Tôi có bốn mùa tràn ngập một sân.”
Một câu nói, rung động mi mắt của Mạnh Tân Đường.
Ánh mắt hắn nhìn ra bên ngoài cửa sổ, ráng chiều dây dưa giữa hè.
“Nếu rãnh rỗi, có thể đến chỗ tôi ngắm hoa.”
Mạnh Tân Đường cười một tiếng, nói “Được.”
“Nhưng mà hoa chỗ tôi đẹp hơn bên ngoài, với lại không tùy tiện cho người khác ngắm.” trong lời nói Thẩm Thức Thiềm mang theo ý trêu ghẹo “Nếu anh muốn đến, phải mang chút gì đó, coi như tiền ngắm hoa.”
Mạnh Tân Đường nhướn mày: “Tiền ngắm hoa?”
“Ừ, cố gắng suy nghĩ mang cái gì đi.”
Mạnh Tân Đường nghe xong, trầm thấp cười ra tiếng: “Được, tôi sẽ nghĩ kỹ.”
Hắn giơ tay lên, khẽ chọc vài lần lên cửa sổ thủy tinh trước mặt, như gõ vào ráng chiều đỏ ửng kia.
“Bả vai đã khỏi hoàn toàn rồi chưa?”
“Đã sớm không sao rồi, vốn dĩ cũng không phải chuyện gì lớn.”
Thẩm Thức Thiềm nói rất nhẹ nhàng, Mạnh Tân Đường nghĩ thầm, có lẽ cậu ấy cảm thấy mình lải nhải giống mẹ vợ. Nhưng lo lắng trong lòng, rất khó nhịn được.
“Bệnh viện không có gặp rắc rối nữa chứ?”
“Không có, mọi chuyện đều rất tốt.”
Hai người tùy ý lại nói chuyện một hồi, khi cúp điện thoại, điện thoại Mạnh Tân Đường đã tăng lên mấy độ rồi. Hắn nghịch điện thoại lại đứng bên cửa sổ một lát, nhân được hai tin nhắn.
Mở weichat, là hai tấm ảnh Thẩm Thức Thiềm gửi đến, chụp hoa khắp sân.
Mạnh Tân Đường ngạc nhiên nhìn lại hai tấm hình kia, không dám tin đây là sân của Thẩm Thức Thiềm. Ban nãy nghe cậu nói đến, hắn còn tưởng rằng “bốn mùa một sân” chỉ là một ví dụ lãng mạng trong miệng Thẩm Thức Thiềm, lúc này nhìn thấy, nhận ra, mới biết được cách nói đó không hề khoa trương chút nào.
Ánh sáng và hoa cả một sân, dường như chứa cả một mùa hè.
Hắn trầm tư hồi lâu, trả lời lại một tin nhắn.
“Tôi nghĩ tôi phải cần một thứ thật quý giá giống như vậy để trả tiền ngắm hoa, cho tôi chút thời gian.”
Thẩm Thức Thiềm trả lời bình tĩnh kéo dài ——”Lặng chờ tin tốt.”
Mạnh Tân Đường để điện thoại xuống vừa định nấu căn, cánh cửa phòng khách bị mở ra. Ban đầu hắn còn tưởng là Mạnh Tân Sơ đến, lại chớp mắt, mới nhìn thấy mẹ mình.
“Mẹ?” Mạnh Tân Đường hơi ngạc nhiên “Sao mẹ đột nhiên trở về?”
Kiều Úy hơn 50 tuổi, không lộ vẻ có tuổi, cũng không bao giờ ăn mặc không hợp với tuổi tác, vĩnh viễn là trang phục đi làm áo sơ mi cẩn thận kỹ càng, tóc mai ngay ngắn chải ra sau tai, sạch sẽ đơn giản, còn mang theo oai phong. Bà đứng ở cửa khẽ cười đáp lại, Mạnh Tân Đường vội tiến tới, lấy đi cái túi trong tay bà.
“Tân Sơ hôm nay không đến sao?”
“Nó không nói, nhưng mà nếu mẹ về, nó nhất định sẽ đến.”
“Vậy con gọi điện thoại cho con bé đi, tuần sau đám cưới rồi, chuyện phải bàn bạc tối hôm nay chúng ta bàn xong luôn.” Nói xong, Kiều Úy liền đi vào nhà vệ sinh rửa tay.
Mạnh Tân Đường lại cầm điện thoại di chuyển mấy bước, khi Kiều Úy ra ngoài vẫn chưa gọi điện thoại.
Kiều Úy uống miếng nước, quay người lại hỏi: “Không gọi sao?”
“Vẫn là mẹ gọi đi.” Mạnh Tân Đường khẽ thở dài “Mẹ gọi điện thoại cho nó, nó sẽ vui hơn nhiều.”
Rất rõ, tay Kiều Úy khựng lại, sau đó bà đặt ly nước xuống, lấy điện thoại ở trong túi xách ra.
Khi nấu ăn Mạnh Tân Đường vẫn luông nghĩ, trong cả quá trình chuẩn bị đám cưới đều không có sự giúp đỡ của ba mẹ, thậm chí không có hỏi han, Tân Sơ có cảm thấy tủi thân, cảm thấy buồn hay không.
Bắt đầu từ khi còn niên thiếu, đối với hai anh em hắn mà nói, ba mẹ hầu như chỉ là hai người lớn quanh năm làm việc bên ngoài, có khi mấy thấng cũng không liên lạc được.
“Tân Sơ nói đến liền.” Kiều Úy không biết khi nào xuất hiện trong nhà bếp “Mẹ có mua tôm, chờ lát nữa con làm đại khái rồi, mẹ nấu tôm kho dầu cho con bé.”
Mạnh Tân Đường bắt đầu dọn nồi rau cuối cùng cho hắn, Kiều Úy đứng bên cạnh bắt đầu lấy ruột tôm.
“Nghe nói con với lão Chung cãi nhau?” Kiều Úy cúi đầu, lơ đãng hỏi thăm.
“Dạ, chuyện rất lâu trước đây rồi.”
Khi Mạnh Tân Đường nói chuyện, giọng điệu có chút giống Thẩm Thức Thiềm, nhàn nhạt, hững hờ.
Kiều Úy cũng không có ý muốn dạy dỗ hắn hay trách cứ, chỉ là nhẹ nhàng lắc đầu, nói: “Xúc động như vậy, không nghĩ đến hậu quả, không giống con lắm.”
Mạnh Tân Đường cúi đầu khuấy rau trong nồi, hỏi ngược lại: “Chuyện này rốt cuộc tra như thế nào?”
“Còn có thể thế nào.” Giọng nói của Kiều Úy không thấy kinh ngạc, lại dặn dò tiếp “Sắp đi làm lại rồi, đừng làm chuyện theo cảm tính. Con phải biết, chuyện này, khiến nghiên cứu mấy năm của cả hai đội ngũ trôi theo dòng nước, con tin tưởng ông ấy là một chuyện, xử lý phải làm đảm bảo, là một chuyện khác. Đừng hơn 30 tuổi rồi, còn nóng nảy như một đứa con nít nữa.”
Tổng kết lại chính là, tình là tình, lý là lý, không kéo lẫn nhau.
Mạnh Tân Đường đổ rau vào trong dĩa, tắt máy hút khói. Không còn tiếng ông ông vang lên, giọng của hắn càng lộ ra rõ nét.
“Có thể hiểu được, nhưng sẽ không thừa nhận.” Hắn nhìn về ánh mắt của Kiều Úy, cố chấp lại kiên định “Bảo con về con đương nhiên sẽ về, lần đó cũng thực sự là xúc động, sẽ không có lần sau, mẹ yên tâm.”
Mạnh Tân Sơ trở về rất nhanh, khi vào cửa mồ hôi dầm dề, đứng ở cửa giày còn chưa tay đã kêu một tiếng “mẹ”. Kiều Úy và Mạnh Tân Đường đều ra đón, Mạnh Tân Sơ giang rộng hai tay nhào đến người Kiều Úy.
“Mẹ, sao mẹ lại trở về?”
“Rãnh thì về thôi.” Kiều Úy mỉm cười lấy mu bàn tay lau mồ hôi trên trán cô “Con làm gì mà hấp tấp đến vậy, nhìn mồ hôi đầy đầu kìa, mau lấy khăn giấy lau, mở điều hòa đi, đừng nhiễm lạnh.”
“Con nhớ mẹ mà.” Mạnh Tân Sơ tùy tiện rút hai tờ khăn giấy vỗ lên trên trán, giống như cái đuôi đi ở phía sau Kiều Úy, “Mẹ, hôm nay con đi mặc thử áo cưới lần cuối, con thấy bộ này con chọn vô cùng đẹp, nào nào nào, con cho mẹ xem, cho mẹ xem.”
Nói xong, cô lấy điện thoại đưa đến trước mặt Kiều Úy, cho Kiều Úy nhìn từng tấm ảnh.
“Ừ, rất đẹp, đặc biệt là thiết kế cuối cùng, thật độc đáo.”
“Đúng không, đúng không.” Mạnh Tân Sơ vừa nghe, liền H**g phấn, “Vẫn là mẹ biết thưởng thức, mới đầu con đưa cho anh xem, anh ấy vẫn nói phía sau có hơi xấu.”
“Cái này sao xấu được, đừng nghe nó nói.”
Bởi vì Mạnh Tân Sơ, trong nhà bếp lập tức trở nên náo nhiệt không ít, khói dầu hòa lẫn tiếng cười nói, giống như tô ra dáng vẻ “nhà”.
Trước khi ăn cơm, Kiều Úy đến trong tủ rượu của Mạnh Tân Đường chọn một bình rượu. Kiều Úy là người phụ nữ mạnh mẽ, ngay cả rượu chọn cũng là rượu mạnh có độ cồn cao. Bà lấy ra hai cái ly nhỏ, giơ tay về phía Mạnh Tân Đường: “Uống một ly?”
“Vâng ạ.” Mạnh Tân Đường trả lời.
Ai biết Mạnh Tân Sơ cũng đòi tham gia náo nhiệt, giơ tay trách móc: “Con cũng muốn, con cũng muốn.”
“Con làm gì biết uống?” Kiều Úy cười nói.
“Con phải uống, sắp kết hôn rồi, con vui vẻ, hôm đám cưới con còn định uống mấy ly nữa đó.”
Kiều Úy bất đắc dĩ, đành phải chiều theo ý cô, lại lấy một cái ly nhỏ. Chờ hai người Mạnh Tân Sơ đi ra, bà nhìn chai rượu trên tay một hồi, vẫn là để nó lại, đổi chai có độ cồn thấp một chút.
Mạnh Tân Sơ đã không nhớ rõ lần trước ăn món ăn Kiều Úy nấu là khi nào rồi, một dĩa tôm, bị cô ăn hơn phân nữa. Kiều Úy thỉnh thoảng hỏi han chuyện liên quan đến đám cưới, Mạnh Tân Sơ tỉ mỉ chu đáo trả lời, hỏi một đáp ba, còn tặng kèm tức thời giải đáp vấn đề liên quan. Khi mọi người ăn được một nửa bụng, Kiều Úy mới nói với Mạnh Tân Sơ: “Mấy ngày trước ba con liên lạc với mẹ, nói thật sự không thoát thân được, có thể không có cách nào tham gia đám cưới của con.”
Mạnh Tân Sơ lúc đó đã uống mấy ly rượu nhỏ, gò má hơi đỏ, ngay cả khóe mắt cũng đỏ lên một chút. Cô ngẩn ngơ một lát, chớp mắt: “Chẳng, chẳng phải nói có thể đến sao?”
“Hình như có bộ phận cần kỹ thuật chạy thử, tạm thời bị quản chế.” lúc không nói, môi của Kiều Úy vẫn cứ mím chặt một chỗ, lúc đối diện với ánh mắt của Mạnh Tân Sơ, mới buông lỏng một chút “Ông ấy nói sẽ gọi điện thoại cho con.”
Mạnh Tân Đường ngồi bên lắng nghe không biết phải hình dung tâm trạng lúc này thế nào, khi nhìn Mạnh Tân Sơ, hắn cảm thấy trái tim mình cũng đau. Có đau lòng, có thất vọng, nhưng quay đầu lại, lại giống như là thói quen bình tĩnh. Hắn nhìn đèn treo chiếu lên trên dĩa, bỗng nhiên cảm thấy ánh sáng ấy có hơi chói mắt.
Mạnh Tân Đường nhìn ra được Mạnh Tân Sơ cố giả vờ vui vẻ, Kiều Úy đương nhiên cũng nhìn ra được, bà đè tay Mạnh Tân Sơ muốn rót rượu xuống, liếc mắt nhìn Mạnh Tân Đường. Mạnh Tân Đường đứng dậy, khẽ nói với Mạnh Tân Sơ muốn ôm cô đi nghỉ.
Mạnh Tân Sơ đã say từ lâu, lúc này lại sống ૮ɦếƭ kéo tay Kỳ Úy không buông, cô thì thào nói gì đó, mơ hồ không rõ, Kỳ Úy dựa lại gần hơn, nghiêng tai lắng nghe.
“Mẹ sẽ đi sao?”
Con gái của mình nói đến như vậy, không có người mẹ nào sẽ không đau lòng. Kiều Úy vẫn luôn bận rộn công việc, tự biết chăm sóc cho con cái ít lại càng ít, cho nên đối diện với Mạnh Tân Sơ như này, bà không chỉ đau lòng, mà còn hổ thẹn. Bà đưa tay, xoa mặt Mạnh Tân Sơ: “Con kết hôn, đương nhiên mẹ phải đi, ba con cũng rất muốn trở về.”
Không biết Mạnh Tân Sơ rốt cuộc có nghe thấy hay không, dù sau sau câu này, cô đã buông tay Kiều Úy ra.
Mạnh Tân Đường ôm cô về phòng ngủ, mở điều hòa, lại cẩn thận đắp tấm chăn mỏng cho cô. Mạnh Tân Sơ khi nằm xuống cũng không yên ổn, thần chí mơ màng vẫn cứ nói lung tung gì đó, hắn vỗ lưng cô dỗ một lát, người trên giường mới chịu ngủ. Chờ khi hắn ra ngoài lại, nhìn thấy Kiều Úy vẫn còn ngồi bên bàn, cầm ly rượu xuất thần.
Tiếng Mạnh Tân Đường cầm đũa quấy rầy Kiều Úy, bà hoàn hồn, sau khi thấy hắn liền hỏi: “Ngủ rồi?”
“Vâng.”
Mạnh Tân Đường gắp một miếng rau bỏ vào miệng, sau khi nuốt xuống, nghe thấy Kiều Úy nói: “Có chuyện này vẫn chưa nói với con, mẹ lên tổng sư rồi.”
Một tiếng va chạm vang lên, là tiếng đũa xẹt qua chén sứ Thanh Hoa.
Mạnh Tân Đường nâng ly rượu lên, chân thành nhìn Kiều Úy nói: “Chúc mừng.”
Đi đến bước này không dễ dàng, hắn rất rõ sự cố gắng và vất vả của Kiều Úy.
Kiều Úy mỉm cười, cụng ly với hắn. Kiều Úy đó giờ uống rượu đều là một hơi cạn sạch, một ly rượu không uống hai hớp, Mạnh Tân Đường thấy bà nâng cổ tay lên, mới thật sự hiểu rõ người mẹ này của mình, rốt cuộc có bao nhiêu mạnh mẽ.
“Mẹ vẫn luôn cảm thấy, một người có bao nhiêu cố gắng, thì phải gánh bấy nhiêu trách nhiệm, cho nên mẹ luôn muốn đi làm thật nhiều việc, đi gánh vác, đi thực hiện.” Kiều Úy xoay ly rượu trong tay, chậm rãi nói “Khi còn trẻ, việc nào mẹ cũng phải làm cho tốt nhất, sau này lấy ba con, hai chúng ta trở thành người giỏi nhất trong lĩnh vực nghiên cứu của mỗi người. Càng nghiên cứu, mẹ càng phát hiện năng lực một người có hạn. Dù con đã học rất nhiều, nắm được rất nhiều đến khi con và người khác giao lưu, con vẫn sẽ phát hiện, thứ con hiểu, chỉ là một góc của núi băng trong cái ngành này. Nhưng càng như vậy, mẹ càng muốn học hỏi nhiều hơn.”
Mạnh Tân Đường yên lặng nghe, mang theo chút đồng cảm.
“Mẹ tự hỏi trong công việc mẹ làm rất tốt, nhưng có một vài trách nhiệm, mẹ chưa thể gánh vác được.” Kiều Úy lại rót cho mình một ly rượu, khi đặt ly rượu xuống, ánh mắt vẫn luôn nhìn xuống “Đối với con, đối với Tân Sơ, mẹ không làm tròn chức trách của một người mẹ, mẹ tin, ba của các con cũng nghĩ như vậy.”
Mạnh Tân Đường hoàn toàn có thể hiểu tâm trạng của họ, bởi vì có lẽ, đây chính là tình cảnh hắn sắp gặp phải. Hắn đến ngồi cạnh Kiều Úy, ôm lấy vai bà.
“Mẹ, không có ai có thể thật sự làm chu đáo mọi chuyện, lựa chọn đưa ra ở trong loại chuyện này, cũng chưa từng tồn tại phân chia đúng và sai.”
Chỉ là mẹ lựa chọn lý tưởng, thì phải cắt bỏ những dịu dàng, đây cũng là một bộ phận của lý tưởng vỹ đại.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.