Trong căn phòng tối tăm có một loại mùi hương kỳ lạ, khói trắng thoát ra từ lư hương nhè nhẹ bay vào không khí, trên bàn thờ cổ xưa chỉ bày ra một chiếc bình bằng đá.
Bên dưới phía trước bàn thờ có một lão nhân mang mặt nạ bằng đồng, trong miệng lão nhân đang ngâm xướng một chuỗi thanh âm kỳ dị.
‘Kẽo kẹt’ một tiếng, một người đàn ông trung niên đẩy cửa vào, lẳng lặng đứng ở phía sau lão nhân.
Lão nhân đã ngâm xướng xong, đứng lên, trên mặt nạ bằng đồng đen đeo mấy chiếc chuông phát ra tiếng vang thanh thúy.
Người đàn ông trung niên cung kính nói: “Tế ti đại nhân, người ở bên ngoài mới đến muốn đi sang vách núi bên kia.” Tế ti mở miệng, thản nhiên nói: “Để cho bọn họ đi đi.” Người đàn ông trung niên chần chừ nói: “Nhưng nơi đó là……” Tế ti chặn lời của người đàn ông kia.
“A Tháp cần tế phẩm, ngươi không cảm giác được sao? A Tháp sắp tỉnh rồi!” Người đàn ông trung niên muốn nói cái gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói được ra miệng, khom người một cái rồi rời khỏi phòng.
Lão nhân một lần nữa lại quỳ trước bàn thờ, ngâm xướng tế tự cổ xưa, trên gương mặt bị che khuất không nhìn ra được một chút biểu tình.
.
Ngoài cánh rừng.
Vị bác sĩ nhìn núi rừng rậm rạp trước mắt, nói: “Tôi chỉ đưa mấy người đến đây, tuy rằng bọn họ không chịu đi dẫn đường, nhưng là có thể cho phép các người đi vào đã rất không tệ rồi.” Lý giáo sư bắt tay bác sĩ.
“Không có vấn đề gì, chỉ cần có bản đồ là được, thật sự rất cảm ơn.” Bác sĩ cười cười, lại đưa cho Lý giáo sư một cái bao nhỏ.
“Ở Vân Nam này muỗi nhiều, tuy rằng mấy người khẳng định là đã chuẩn bị đầy đủ, nhưng lấy nhiều thêm một chút vẫn tốt hơn.” Lý giáo sư vội nói: “Vậy thật sự cám ơn.” Bác sĩ lại dặn vài câu, Lý giáo sư gật đầu không ngừng, cuối cùng đến khi thấy vẻ mặt các sinh viên đều lộ ra không kiên nhẫn mới bắt đầu đi.
Đồng Thất cùng Thẩm Trạch đi ở cuối cùng, hơn nữa trong đội khảo cổ của bọn họ có vừa đúng mười ba người, trong đó trừ bỏ một lão nhân cùng một nữ sinh thì tất cả đều là thanh niên thân thể khỏe mạnh.
Tế ti đồng ý cho bọn họ đi khảo cổ, đương nhiên bọn họ chỉ được cho phép chạm vào trong một huyệt động nào đó, hơn nữa lại không có người dẫn đường, chỉ có một cái bản đồ.
Huyền quan ở sườn tây của rừng rậm, bọn họ phải đi xuyên qua hơn nửa rừng già mới có thể đến nơi. Nhưng người trẻ tuổi thể lực luôn dư thừa, một đoạn đường này hoàn toàn không cần lo lắng.
Trước khi xuất phát, Đồng Thất đưa cho Thẩm Trạch một túi hương, Thẩm Trạch vui sướng rạo rực đem nó đeo ở bên hông, hơn nữa cũng không kìm được hỏi trong túi hương này có thả những thứ gì.
Đồng Thất không đáp lại, chỉ nói cho hắn biết rằng thời điểm quan trọng có thể mở ra bảo mệnh, Thẩm Trạch tuy rằng tò mò muốn ૮ɦếƭ, bất quá cũng hết lần này đến lần khác hướng Đồng Thất cam đoan rằng nếu không phải vạn bất đắc dĩ tuyệt đối sẽ không mở túi hương ra.
Cảnh sắc trong núi rừng tốt lắm, bước chân của Đồng Thất có thể nói là vô cùng nhàn nhã, Thẩm Trạch tự nhiên cũng học theo Đồng Thất thả chậm bước chân.
Chỉ trong chốc lát, bọn họ liền cách ra với đội khảo cổ một khoảng cách không dài cũng không ngắn.
Trong hoạt động của đội khảo cổ, ở một nơi xa lạ mà biến từ một đội thành hai đội là hành động không được cho phép, nhưng là đi cuối cùng chính là nam sinh da đen kia. Thẩm Trạch không theo kịp gã trong lòng vui còn không kịp, đương nhiên sẽ không nói cho giáo sư dẫn đầu.
Thẩm Trạch thuận tay hái một đóa hoa nhỏ, nói: “Ta như thế nào đột nhiên cảm thấy thực nhàm chán.” Đồng Thất liếc mắt nhìn Thẩm Trạch, nói: “Yên tâm, lần này chuyến đi tới Vân Nam tuyệt đối sẽ không nhàm chán.” Thẩm Trạch gãi gãi đầu.
“Cũng không biết Vương Tuấn ở đâu, đợi lát nữa khi nào chúng ta nhìn thấy sơn động liền ở ngay bên ngoài kêu hai tiếng, không chừng còn có thể tìm được hắn.” Đồng Thất nói: “Ngươi tới Vân Nam là để tìm Vương Tuấn?” Thẩm Trạch nhún vai: “Ngay từ đầu thì đúng là vậy, bất quá ngươi nói mẹ Niếp Niếp sau này sẽ không có việc gì đúng không, vậy nên đến đây là để du ngoạn đi.” Đồng Thất thản nhiên nói: “Yên tâm đi, tuyệt đối sẽ khiến ngươi suốt đời khó quên.” Thẩm Trạch nheo mắt nhìn Đồng Thất.
“Ông chủ, không cần chỉ điểm chút chút như vậy, đã xảy ra chuyện gì?” Đồng Thất lắc đầu.
“Chưa có chuyện gì xảy ra cả.” Thẩm Trạch hoài nghi nhìn Đồng Thất.
“Thật không? Ta lại cảm thấy câu nói của ngươi có hàm ý khác.” Đồng Thất trấn an nói: “Cho dù có cái gì xảy ra không phải là còn có ta ở đây sao? Như thế nào, ngươi sợ?” Thẩm Trạch hừ hừ hai tiếng.
“Ta sợ cái gì!” Thẩm Trạch thực sâu sắc, nhưng là Đồng Thất quả thực không biết sắp sửa xảy ra cái gì, y chỉ là có một loại cảm giác sắp sửa xảy ra điều gì đó.
Ánh sáng trong rừng cây lần lượt thay đổi, vô số ánh mắt bí ẩn từ một nơi bí mật gần đó nhìn trộm đoàn người không mời mà đến này, tựa hồ như có âm mưu gì đó đang hình thành.
Đội ngũ phía trước xuất hiện tiếng ồn ào, một tiếng thét chói tai của nữ sinh truyền tới, Thẩm Trạch nhíu mày nhìn đội ngũ rối loạn cách đó không xa nói: “Phải đi qua sao?” Đồng Thất mắt nhìn sắc trời, nói: “Đi qua đi.” Sắc trời vừa rồi còn sáng sủa lúc này đã trở nên tối tăm, giống như sắp có mưa to chớp giật vậy.
Chỉ thấy một nam sinh ngồi dưới đất, môi biến thành màu tím, ở cách cậu ta không xa có một con rắn đã bị chém thành hai đoạn.
Mắt thấy nam sinh đã không thể sống nổi, Đồng Thất lắc đầu.
“Cứu không được.” Nam sinh vẫn còn *** ở trên mặt đất, Lý giáo sư sắc mặt trắng bệch, nữ sinh kia đã bắt đầu khóc rấm rứt.
Nam sinh da đen nghe xong lời của Đồng Thất liền hung tợn trừng mắt nhìn y.
Nhìn Đồng Thất, Lý giáo sư giống như nhớ đến điều gì đó, nói: “Đồng tiên sinh! Đồng tiên sinh nhất định là có biện pháp đi!” Đồng Thất một chút cảm xúc thương hại đều không có.
“Cho dù cứu về rồi hắn cũng không thể giống như lúc trước nữa.” Lý giáo sư cắn răng.
“Cứu! Không thể để cho đứa trẻ này ૮ɦếƭ không rõ ràng như thế!” Đồng Thất vẫn không hề động tay.
“Tìm đi, gần đây nhất định có thảo dược giải độc rắn, hẳn là màu tím.” Nhóm sinh viên trong đội khảo cổ vừa nghe vậy đã nhanh chóng chạy đi tìm thảo dược, Thẩm Trạch thấp giọng nói: “Không thể giống như trước là ý gì?” Đồng Thất đáp: “Loại rắn này độc tính vô cùng mạnh, trong hai mươi phút có thể mất mạng. Cho dù có tìm được thảo dược cũng sẽ bị tê liệt.” Có lẽ là nhiều người lực lượng lớn, không lâu sau đã có sinh viên hô lên.
“Tìm được rồi! Tìm được rồi!” Lấy đến xem, quả nhiên là một loại cỏ màu tím.
Đồng Thất đem nhánh cỏ kia nhét vào trong miệng nam sinh, lại lấy thêm mật rắn nhét vào, thanh âm lạnh lùng nói: “Nuốt vào.” Nam sinh cố gắng nuốt trôi thảo dược, ngay sau đó liền hôn mê.
Nam sinh da đen nhìn thấy bạn học của mình hôn mê, mắt đỏ hồng đứng lên muốn Ϧóþ cổ Đồng Thất, đáng tiếc Đồng Thất còn chưa động thì hắn đã bị Thẩm Trạch một quyền đánh lui ra.
Đồng Thất lạnh lùng nhìn nam sinh hôn mê nói: “Hiện tại cần hai người đưa hắn trở về.” Nhóm sinh viên hai mặt nhìn nhau, cuối cùng nữ sinh duy nhất nhìn về phía Lý giáo sư, Lý giáo sư cũng ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc, hơi trầm tư nói: “Hai người nào đồng ý đưa bạn Hoàng quay về?” Nhóm sinh viên đều không nói gì, Lý giáo sư thở dài, cuối cùng đối nam sinh da đen nói: “Tiểu Trần a, nếu vậy đành nhờ em được không?” Lúc này một nam sinh khá là gầy yếu nói: “Thầy, để em đưa Hoàng Liên về đi.” Lý giáo sư rõ ràng là thở phào nhẹ nhõm.
“Được, như vậy liền để em cùng Tiểu Trần đưa bạn học bị hôn mề về đi, tìm bác sĩ rồi liên hệ với bệnh viện.” Nam sinh gầy yếu gật đầu, ngại ngùng cười.
“Thầy cứ yên tâm đi.” Khiến cho Thẩm Trạch giật mình là, nam sinh da đen kia cái gì cũng không nói liền vác nam sinh hôn mê lên.
Trong núi không bắt được sóng, kỳ thật là rất không an toàn. Nhưng bởi vì đội khảo cổ không phải là đi rất xa nên Lý giáo sư vẫn khá yên tâm. Hai đoàn người liền bắt đầu đi tiếp.
Bạn học bị thương khiến cho toàn bộ đội ngũ tinh thần sa sút không ít, vốn nhóm sinh viên vừa đi vừa líu ríu cũng đều ngậm miệng lại.
Từ xa nhìn lại, cả đội giống như vật thể không có sinh mệnh máy móc cử động.
Thẩm Trạch là người đầu tiên cảm thấy không ổn.
Loại không ổn này đang hiện hữu ở ngay đây, thanh âm trong rừng cây đều biến mất, không chỉ không hề có tiếng của động vật, ngay cả tiếng gió cũng dừng lại, tất cả còn lại chỉ là tiếng ‘soạt soạt’ khi dẫm lên lá cây.
Vân Nam mưa nhiều hẳn là rất ẩm ướt, nhưng Thẩm Trạch lại không hề cảm thấy oi bức, hắn hơi bất an nhìn về phía Đồng Thất.
Đồng Thất cười cười, nhẹ nhàng cầm tay Thẩm Trạch, sau đó ở trong lòng bàn tay hắn nhẹ nhàng viết lên: [Cảm nhận được điều gì?] Thẩm Trạch bắt được ngón tay của Đồng Thất, Đồng Thất nhẹ nhàng thoát ra. Thẩm Trạch tâm tình vốn bất an thoáng cái đã bình thường lại, hắn cười tủm tỉm nắm lấy lòng bàn tay của Đồng Thất viết lên: [Thật tĩnh lặng.] Đồng Thất gật đầu, rút tay lại làm một cái thủ thế, sau đó Thẩm Trạch lại một lần nữa nghe được thanh âm đại biểu cho các loại sinh mệnh.
Thẩm Trạch nhìn đội ngũ phía trước, đè thấp thanh âm nói: “Đã xảy ra chuyện gì?” Đồng Thất cười lạnh.
“Tế ti kia để cho chúng ta đến đây chỉ sợ là không có lòng tốt gì.” Thẩm Trạch nhíu mày nói: “Cánh rừng này rất cổ quái.” “Đi bước nào liền hay bước ấy đi.” Đồng Thất thản nhiên nói: “A Tháp rất nhân từ.” Trong mắt Thẩm Trạch hiện lên mê mang: “A Tháp? Đó là thứ gì?” “Thần của tộc Phổ Mễ.” Đồng Thất nói: “Làm sao vậy?” Thẩm Trạch cười khổ lắc lắc đầu.
“Khi ngươi nói A Tháp liền cảm thấy có một loại quen thuộc.” Đồng Thất trầm mặc một chút, sau đó nói: “Nói không chừng ngươi cùng A Tháp có duyên.” Thẩm Trạch cười lưu manh nói: “Kỳ thật chỉ có ta cùng ngươi là có duyên thôi. Đúng rồi, mặc kệ người của đội khảo cổ sao?” Đồng Thất thoáng cúi đầu xuống, mái tóc che khuất ánh mắt của y.
“Ngươi muốn quản sao?” Thẩm Trạch gãi gãi đầu.
“Không thể làm ra vẻ mặc kệ đi? Ừ, coi như tích chút đức.” Đồng Thất nói: “Chúng ta chỉ sợ là bị đem thành tế phẩm, đến lúc đó cứu được ai liền cứu đi.” Thẩm Trạch ngạc nhiên.
“Tế phẩm?” Đồng Thất gật đầu, ngữ khí có chút dồn dập.
“Theo sát ta, kết giới chỉ sợ là không duy trì được.” Quả nhiên, lời của Đồng Thất vừa dứt, tất cả thanh âm đều biến mất, trong tai Thẩm Trạch chỉ còn thanh âm ‘soạt soạt’.
Trong căn phòng cũ kỹ, Tế ti đeo mặt nạ đồng đen cầm trong tay một cái chuông kỳ dị lắc tới lắc lui, trên người làm một loại động tác mà người thường không thể lí giải nổi, miệng thì thào nói cái gì đó.
Vây xung quanh Tế ti là một vòng người, bọn họ vóc dáng đều tiều tụy quỳ gối trước bàn thờ, cái trán chạm đất, hai tay đặt bên cạnh trán.
Tiếng chuông của Tế ti trở nên dồn dập, thân hình vũ động càng lúc càng nhanh, cuối cùng đột nhiên hướng về phía Thập Vạn Đại Sơn quỳ xuống, quỳ xuống sát đất.
“A Tháp, phụ thân của ta, xin người nhận lấy tế phẩm của các con dân trung thành, xin ngài sớm ngày tỉnh lại.” Lời của Tế ti còn chưa dứt, bên ngoài phòng truyền đến một tiếng ‘kẽo kẹt’, Tế ti rất nhanh ngẩng đầu lên nhìn về phía cửa sổ, sau đó thanh âm lạnh lùng nói: “Đuổi theo! Không thể để cho y phá tan Tế Tự trận này!”
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.