Cục dân chính.
Kiều Kiêu Nguyệt ngẩng đầu nhìn khẩu hiệu màu đỏ phía trên: Kết hôn không có nghĩa là có được hạnh phúc, độc thân cũng không có nghĩa là thiếu hạnh phúc, khi sinh ra chỉ là một người, cuối cùng cũng không thể cùng đi. Tình yêu là điều xa xỉ của tinh thần, không có cũng được.
Ánh mắt cô ta đầy mệt mỏi, khi nhìn Lục Trầm đã không còn ánh sáng lấp lánh long lanh trong mắt như trước đây nữa. Cuộc sống hôn nhân một năm nay gần như đã làm phai mờ mọi tưởng tượng về truyện cổ tích của cô ta.
Thảo nào câu chuyện trong truyện cổ tích đều dừng lại tại ngày kết hôn. Hoá ra là vì sau khi kết hôn cuộc sống thay đổi khôn lường, thứ dễ thay đổi nhất chính là trái tim dũng cảm kiên định với tình yêu.
Cô ta không nghi ngờ Lục Trầm thích mình, yêu mình, mọi lời thề thốt trước đây cũng không phải lừa gạt cô ta. Nhưng trong dòng chảy của thời gian, dưới sự hoạnh hoẹ hết lần này tới lần khác của mẹ Lục, anh ta không có cách nào che chở cô ta được.
Mẹ Lục nghĩ rằng cô ta không phải thiên kim thật của nhà họ Kiều mà còn mặt dày muốn cưới Lục Trầm, lại còn không có tự trọng xảy ra quan hệ với con trai bà ta. Chuyện có thai sảy thai trước khi kết hôn ầm ĩ ai ai cũng biết, khiến bà ta mất hết thể diện. Hơn nữa Lục Trầm cứ khăng khăng muốn cưới cô ta, đối chọi với bà ta, vì thế ngày từ khi bắt đầu, mối quan hệ này đã bất thường rồi.
Trong cuộc chiến mẹ chồng nàng dâu, cô ta luôn hòa hoãn hết lần này tới lần khác vì Lục Trầm.
Bởi cô ta nghĩ rằng Lục Trầm yêu cô ta.
Nhưng hôm nay đột nhiên cô ta sáng suốt rồi, cô ta nghỉ việc ở Kiều thị, chuyên tâm làm phu nhân, từ bỏ ước mơ của mình, vùng vẫy, phát điên trong cái long giam mang tên nhà họ Lục, cuối cùng nhận được cái gì?
Đó là sự thất vọng của bố Lục, sự căm ghét của mẹ Lục và sự nghi ngờ của Lục Trầm.
Cô ta biến mình trở thành dáng vẻ mình ghét nhất trước đây.
Lục Trầm yêu cô ta nhưng sẽ không buông bỏ nhà học Lục vì cô ta.
Cô ta nên tỉnh lại sớm thôi.
“Nguyệt Nguyệt, em biết đấy anh không phải thật sự muốn ly hôn với em đâu.”
Tiếng nói của Lục Trầm vang lên bên tai kéo cô ta khỏi dòng suy nghĩ.
“Ừm.” Cô ta buông tay Lục Trầm ra, giọng nói kiên định: “Nhưng em thì muốn.”
“Tại sao?”
Lục Trầm kinh ngạc trợn tròn hai mắt, túm lấy tay cô ta lần nữa, ánh mắt dần trở nên lạnh lùng: “Có phải em vẫn còn tơ tưởng tới Kiều Kiến Nam không?”
“Anh nói linh tinh gì thế!”
Kiều Kiêu Nguyệt thoát khỏi tay anh ta lùi ra sau mấy bước.
Kể từ sau lần say rượu trước, Lục Trầm bắt đầu đa nghi, nghi ngờ cô ta và Kiều Kiến Nam có quan hệ.
“Đừng có tưởng anh không biết!” Giọng Lục Trầm ngày một nặng nề, làm người đi lại xung quanh giật mình.
Anh ta siết chặt nắm đấm, hai mắt đỏ rực dần trở nên bình tĩnh, kéo Kiều Kiêu Nguyệt ngồi xuống.
Anh ta đè thấp giọng xuống:
“Ly hôn chỉ là kế hoạch tạm thời, đợi bố mẹ hết giận, dư luận lắng xuống, anh sẽ nghĩ cách tái hôn.”
Kiều Kiêu Nguyệt mím môi không trả lời, khẽ đáp lại một tiếng rồi cùng làm trình tự ly hôn với Lục Trầm. Sau khi ra khỏi cục dân chính cô ta hỏi Lục Trầm:
“Lục Trầm, anh yêu em thật sao?”
“Yêu chứ!”
Anh ta chắc như đinh đóng cột, chẳng hề đắn đo.
Kiều Kiêu Nguyệt lại nói: “Em không còn yêu nữa.”
“Chúng ta không cần tái hôn đâu.”
Lục Trầm muốn kéo cô ta nhưng cô ta lại như một đám mây muốn bay đi bất cứ lúc nào, muốn bắt lấy mà không bắt được.
“Nguyệt Nguyệt! Kiều Kiêu Nguyệt, sao em dám!”
Giọng của Lục Trầm vang vọng sau lưng nhưng cô không quan tâm, lập tức gọi một chiếc taxi: “Tới tập đoàn Kiều thị.”
Cô ta lấy đồ trang điểm ra khỏi túi rồi trang điểm cho mình thật tinh xảo. Nhìn bản thân trong gương, cô ta cong môi lên như thể lại trở thành Kiều Kiêu Nguyệt của một năm trước.
**
Tập đoàn Kiều thị.
Khi Kiều Kiến Nam đang xử lý công việc bận rộn thì nhận được một cuộc điện thoại, anh ta biết chuyện Kiều Kiêu Nguyệt và Lục Trầm ly hôn, tâm trạng rất phức tạp. Anh ta tức giận, tức giận vì Lục Trầm không chăm sóc tốt cho Nguyệt Nguyệt như đã hứa với anh ta, đồng thời anh ta lại vui mừng vì điều này có nghĩa là anh ta có cơ hội.
“Bây giờ Nguyệt Nguyệt đang ở đâu?”
“Cô ấy đang…”
Đầu bên kia chưa nói dứt lời thì có người đã đẩy cửa phòng làm việc ra. Anh ta vốn đang rất tức giận, định chửi người nhưng khoảnh khắc nhìn thấy Kiều Kiêu Nguyệt thì lập tức thôi cơn giận, kinh ngạc nói: “Nguyệt Nguyệt?”
“Anh ơi!” Kiều Kiêu Nguyệt cắn môi, ánh mắt rơm rớm nước mắt: “Em ly hôn với Lục Trầm rồi, em có thể quay lại Kiều thị làm việc không?”
“Đương nhiên rồi, Kiều thị luôn chào đón em.”
Kiều Kiến Nam cười nói: “Chào mừng quay lại.”
“Ai nói cho nó quay lại?”
Một giọng nói nghiêm khắc khiến hai anh em run lên, chẳng cần đoán cũng biết là bố Kiều.
Ánh mắt của bố Kiều lạnh lẽo chẳng có chút tình cảm bố con nào: “Thứ vô liêm sỉ! Chuyện bố mẹ ruột nó làm ra, mày còn chưa rõ à?”
“Con biết.” Kiều Kiến Nam cúi đầu: “Nhưng tất cả chuyện này không liên quan tới Nguyệt Nguyệt, Nguyệt Nguyệt không biết, con bé vô tội!”
“Vô tội.” Bố Kiều vứt một xấp tài liệu lên trước mặt anh ta: “Những chuyện này cũng là vô tội à?”
Kiều Kiêu Nguyệt nhìn những tấm ảnh rải rác, sắc mặt trắng bệch. Cô ta mở miệng định giải thích nhưng không biết có thể giải thích cái gì.
Vì những chuyện này đúng là do cô ta làm.
Cô ta là Kiều Kiêu Nguyệt, là cô công chúa nhỏ kiêu ngạo của Kiều thị, lớn lên thuận buồm xuôi gió, tốt nghiệp xong là vào nhà họ Lục, có một cuộc đời khiến người ta ngưỡng mộ. Nhưng rồi bố mẹ nói rằng cô ta không phải con gái của nhà học Kiều mà vốn là cô gái đáng thương đáng lẽ sẽ lớn lên ở vùng núi heo hút, bị bố mẹ hút máu, anh trai bóc lột.
Vì ôm nhầm nên cô ta trộm mất cuộc đời của người khác.
Nhìn Kiều Mộng Mộng hèn nhát tự ti lấy lòng, lòng cô ta thấy phức tạp vừa đồng cảm vừa ghét cô. Đồng cảm rằng cô chịu khổ hai mươi năm cho mình, ghét cô vì cô chính là thủ phạm sẽ đưa cô ta quay lại ngôi làng nhỏ đó.
Nhưng cô ta càng sợ hơn, cô ta sợ Kiều Mộng Mộng sẽ được mọi người yêu thích, có được sự cưng chiều của bố mẹ và anh trai, còn mình sẽ bị ghét bỏ, sẽ bị bố mẹ ruột đón về, trải qua phần cuộc đời còn lại trong bi thảm. Cô ta cũng không được ở bên anh Lục Trầm thương yêu nữa.
Cô ta không chịu được mọi chuyện này, vì thế cô ta bắt đầu dửng dưng lập kế hoạch để bố mẹ giữ cô ta lại.
Bất cẩn đổ nước rửa bát khi Kiều Mộng Mộng đang rửa bát để cô bị ngã.
Mở bếp nhỏ thành bếp lớn khi Kiều Mộng Mộng nấu cơm làm cháy nhà bếp.
Thậm chí lén vướng chân cô tại bữa tiệc để cô xấu mặt trước mọi người.
…
Mọi chuyện ngày một nghiêm trọng, bố mẹ bắt đầu ghét cô, anh trai cũng giúp mình, cô ta nghĩ rằng Kiều Mộng Mộng rời đi chỉ còn là vấn đề thời gian.
Nhưng thấy Lục Trầm say xỉn tại quán bar, cô ta lại không kìm được lặng lẽ đi theo. Không ngờ rằng bị Lục Trầm kéo vào phòng, hai người xảy ra quan hệ, sau khi tỉnh lại cô ta rất hoảng hốt vì chẳng có ai biết cô ta tới quán bar cả.
Hình tượng quý nữ thanh cao trong giới thượng lưu của cô ta không sập được, cô ta không thể tự mình nói ra, chỉ cần Lục Trầm cưới cô ta như đã định thì chuyện này sẽ không bị lộ. Nhưng Lục Trầm lại coi như chưa xảy ra cái gì, chẳng nói cái gì. Cô ta tức giận, nghĩ rằng Lục Trầm không tôn trọng cô ta nên lạnh nhạt với Lục Trầm. Dần dần cái bụng to lên, cô ta không thể ngồi yên nữa nên gọi điện cho Lục Trầm nhưng thứ cô ta nhận được là Lục Trầm nói người liên hôn với nhà họ Lục đổi thành Kiều Mộng Mộng.
Rõ ràng cô ta mới là người có đêm xuân ngàn vàng với Lục Trầm mà!
Cô ta tức giận chạy ra khỏi biệt thự, không ngờ rằng mình bị vấp ngã ngay trước xe của Kiều Mộng Mộng.
Khoảnh khắc hôn mê, cô ta ác độc nghĩ rằng Kiều Mộng Mộng tiêu rồi.
Mọi chuyện như cô ta dự liệu. Sau khi cô ta tỉnh lại trong bệnh viện, Kiều Mộng Mộng đã rời khỏi nhà họ Kiều và bị cả hai nhà ghét bỏ.
Nhưng cô ta không được thể hiện quá vui, hình tượng thấu hiểu lòng người của cô ta không được sụp đổ. Vì thế cô ta đề nghị đi tìm Kiều Mộng Mộng, nói rõ chuyện cho Kiều Mộng Mộng thể hiện sự thông cảm sâu sắc của mình.
Nhưng cô ta không ngờ rằng bố mẹ không hề muốn đuổi Kiều Mộng Mộng đi thật mà chỉ dọa cô thôi. Cô ta hoảng hốt, cô ta sợ hãi, nhất là khi cô ta nhìn thấy Kiều Mộng Mộng tham gia kỳ thi đại học, nhìn thấy cô dần thay đổi, cô ta nghĩ rằng Kiều Mộng Mộng không được ở lại Thượng Hải nữa.
Cô ta lặng lẽ sắp xếp mọi thứ, chỉ vì không muốn cuộc đời vốn hoàn hảo của mình bị phá hỏng.
Cô ta sai cái gì kia chứ?
“Nguyệt Nguyệt, chuyện này em làm thật sao?” Kiều Kiến Nam khó tin: “Nhà anh đối xử với em tốt như thế, sự xuất hiện của Kiều Mộng Mộng sẽ không thay đổi được cái gì. Tại sao phải làm những điều này?”
Những chuyện này thật sự do Nguyệt Nguyệt mà anh ta quen biết làm ư? Không thể nào! Rõ ràng Nguyệt Nguyệt lương thiện như thế!
“Do em làm.” Kiều Kiêu Nguyệt biết rằng phủ nhận không có tác dụng.
Cô ta nhìn Kiều Kiến Nam rồi lại đi chuyển ánh mắt vào bố Kiều, một giọt nước mắt lạnh lòng trượt theo gò má rơi xuống xương quai xanh.
“Sẽ không thay đổi thật ư?”
Sau chuyện ôm nhầm, dù rằng bố mẹ nói sẽ để cô ta ở nhà họ Kiều nhưng cô ta nhìn ra được giữa họ có một khoảng cách vô hình. Nhất là bố Kiều, ông ta vốn chẳng thật lòng coi cô ta là người nhà họ Kiều!
Cô ta không dùng thủ đoạn, không tranh giành thì sẽ không có được gì hết!
“Xem ra cô không thấy mình làm sai.”
Ánh mắt bố Kiều vẫn lạnh lẽo như thường lệ: “Nể tình cô ở nhà họ Kiều nhiều năm, tôi sẽ không tố cáo cô, nhưng từ nay về sau không được phép bước chân vào nhà họ Kiều nữa!”
Ông ta không chứa nổi người độc ác thế này trong nhà, nhục mạ danh tiếng của nhà họ Kiều!
“Bố!”
“Nếu mày muốn cầu xin thay cho nó thì cũng cút ra khỏi nhà họ Kiều đi! Bây giờ Kiều Mộng Mộng làm rất tốt, ta sẽ đón con bé về nhà họ Kiều để nó tiếp quản Kiều thị.”
Kiều Kiến Nam siết chặt nắm đấm, mở miệng nhưng cuối cùng vẫn nuốt lời cầu xin lại.
Kiều Kiêu Nguyệt bật cười, cố gắng nén nước mắt chạy ra.
“Nguyệt Nguyệt!”
Kiều Kiến Nam đuổi theo nhưng bị bố Kiều chặn lại. Giọng bố Kiều nghiêm túc mang theo sự cảnh cáo: “Mày nghĩ cho kỹ.”
Bước chân của Kiều Kiến Nam dừng lại quay về vị trí công việc.
Nhưng suy nghĩ lại không đặt vào công việc.
**
Sau khi Kiều Kiêu Nguyệt rời khỏi Kiều thị, cô ta sa ngã vào quán bar.
Thật chất cô ta là một người thích ăn chơi, thích huênh hoang khắp nơi, thích những chuyện kíc, thích như đua xe uống rượu, nhưng nhà họ Kiều cần danh tiếng trong giới thượng lưu nên đòi hỏi họ phải có một cô thiên kim dịu dàng hào phóng, tự tin quý phái, thay mặt Kiều thị xuất hiện trong các buổi tiệc.
Từng ly rượu được đổ vào bụng, mắt cô ta cũng trở nên mơ hồ.
“Cho tôi ly nữa.”
Bartender khuyên nhủ: “Cô uống nhiều quá rồi.”
“Tôi muốn! Rượu! Mang lên đi!”
Bây giờ cô ta không phải là thiên kim nhà họ Kiều nữa, có thể uống rượu mà không màng hình tượng, tu rượu ừng ực, cô ta muốn uống nhiều một chút!
“Tôi muốn rượu!”
Cô ta to tiếng gào lên, không để ý tới hình tượng của mình, gào khóc bật cười trong quán bar: “Tại sao tôi không được! Tôi đâu có làm sai! Tôi không sai! Không sao!”
“Nguyệt Nguyệt!”
Kiều Kiến Nam nhận được điện thoại xong là vội vã chạy tới nhưng lại nhìn thấy cảnh tượng này. Đó là Nguyệt Nguyệt mà anh ta chưa từng thấy bao giờ, đó là vẻ ngang ngược cuồng nhiệt, dáng vẻ đó… Rất có sức hấp dẫn.
Kiều Kiêu Nguyệt nghe thấy tiếng thì quay người sang, cô ta thấy Kiều Kiến Nam thì giơ ly rượu lên: “Anh, em cũng được uống rượu! Tu ừng ực luôn! Ha ha ha!”
Cô ta sắp điên rồi, bước chân không còn vững, loạng choạng đi tới.
“Anh uống với em, có được không?”
Kiều Kiến Nam cầm rượu khỏi tay cô ta rồi đỡ cô ta ngồi xuống: “Được rồi, anh uống với em.”
“Anh ơi, mọi người đều ghét em rồi.”
Cô ta nhào vào lòng anh ta khóc thút thít: “Những chuyện em làm là vì sợ bị mọi người ghét bỏ, em sợ Kiều Mộng Mộng lấy đi mọi thứ, em sợ mất hết tất cả…”
“Nhưng bây giờ mọi người đều không yêu em nữa, Lục Trầm cũng vậy.”
“Anh yêu em.” Kiều Kiến Nam ôm chặt cô ta: “Anh trai yêu em.”
“Yêu sao?” Cô ta ngước mắt lên, Kiều Kiến Nam đung đưa thành mấy người trong mắt cô ta.
“Không phải kiểu anh em mà là kiểu nam nữ.”
Ánh mắt Kiều Kiến Nam kiên định: “Anh luôn thích Nguyệt Nguyệt, yêu Nguyệt Nguyệt, nhưng vì thân phận anh em mới không thể phá bỏ ranh giới được.”
“Thảo nào Lục Trầm nghi ngờ em và anh có quan hệ.”
Kiều Kiêu Nguyệt đẩy anh ta ra: “Nhưng em chỉ có tình cảm anh em với anh thôi.”
“Anh biết, anh chỉ muốn em biết rằng anh sẽ luôn yêu em không cần đáp lại.”
“Anh.” Hốc mắt cô ta đỏ ửng, tựa vào đầu vai anh ta, sụt sịt mũi: “Anh sẽ luôn đối xử tốt với em chứ?”
“Đương nhiên rồi!”
Kiều Kiến Nam lau nước mắt cho cô ta, ánh mắt tiếc thương không phải giả vờ.
Lục Trầm đứng gần đó nhìn thấy cảnh này, vẻ mặt u ám cực kỳ.
Lần thứ hai rồi.
Lần trước Nguyệt Nguyệt cãi cọ với anh ta nên lén chạy tới uống say, anh ta lo lắng quá nên đi theo. Ai ngờ lại nghe được Kiều Kiến Nam tỏ tình với Nguyệt Nguyệt đã ngất. Không ngờ rằng Kiều Kiến Nam lại có tư tưởng dơ bẩn này với Nguyệt Nguyệt, còn Nguyệt Nguyệt rất ỷ lại vào anh ta. Điều này khiến Lục Trầm vô cùng ghen tuông, vì thế lần nào cãi cọ, anh ta đều nghi ngờ rằng có phải Nguyệt Nguyệt cũng yêu Kiều Kiến Nam nhưng lại cưới anh ta bởi thân phận anh em không?
Bây giờ bọn họ ly hôn, hai người lại ở bên nhau.
Cơn tức tràn ngập khắp các dây thần kinh của anh ta khiến anh ta không kiểm soát được chính mình xông tới, đấm một phát vào mặt Kiều Kiến Nam.
“Súc vật!”
“Mày chửi ai là súc vật đấy! Lời thề mày đồng ý với tao chưa thực hiện đâu! Phải đánh thì cũng là tao đánh mày!”
Kiều Kiến Nam trả lại anh ta một đấm.
Bụp!
Hai người đánh nhau, vừa đánh vừa chửi:
“Mày thích Nguyệt Nguyệt không phải súc vật thì là cái gì?”
“Thế cũng tốt hơn mày! Đến người phụ nữ của mình còn chẳng bảo vệ nổi!”
“Mày tưởng tao không biết người mày phái tới nhà họ Lục à? Nguyệt Nguyệt sống không tốt ở nhà họ Lục, mày cũng không trút giận đấy thôi. Mày còn mong mỏi bọn tao ly hôn ấy chứ!”
“Lục Trầm!”
……
Kiều Kiêu Nguyệt vốn định tới hòa giải, nghe thấy Lục Trầm nói thì sững người tại chỗ.
Vì thế ai cũng biết cuộc sống sau kết hôn của cô ta không hạnh phúc ư?
Tại sao chẳng ai giúp cô ta?
Nếu như cô ta là thiên kim thật của nhà họ Kiều thì liệu vẫn sẽ có kết cục này ư?
Cơ thể cô ta cứng đờ, đi từng bước khó nhọc.
Rốt cuộc cô ta là cái gì chứ?
Thấy hai người đàn ông như tranh giành báu vật, cô ta đột nhiên ý thức được gì đó, sắc mặt trắng như tờ giấy.
Không ngăn cản nữa, mặc kệ họ đánh nhau.
Cô ta một mình gọi xe rời khỏi quán bar.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.