Trình Giai Giai cô là đang tự hỏi bản thân cuộc sống này sao lại khó khăn đến thế? Ông trời tại sao còn đối xử với cô một cách tàn nhẫn đến vậy? Là chê cô chưa đủ cực khổ? Hay chê cô tổn thương ở cuộc sống này quá ít rồi?
Lên lớp 10 ba vì người ta say R*ợ*u tông xe không qua khỏi, một mình mẹ phải gánh vác đi tất cả mọi thứ, dường như một mình mẹ phải lo tất cả, cuộc sống phải nương tựa vào nhau.
Vậy mà ông trời lại còn không cảm thấy Trình Giai Giai cô đáng thương, năm nay cô lên đại học rồi, là đại học năm ba, người ta nói ở độ tuổi ở dưới mái trường này chính là đẹp nhất, nhưng cô lại không thấy thế, mẹ cô vừa lên cơn tim qua đời cách đây một tháng.
Hôm đó trời mưa tầm tã, khiến cô phải kẹt lại ở trường, đến khi về đến nhà cô đã liên tục gọi mẹ, nhưng mẹ cô không trả lời, mẹ cô nằm đó, không thể trả lời cô được nữa, Trình Giai Giai dường như cảm thấy ông trời đã khiến cô ૮ɦếƭ dần ૮ɦếƭ mòn, đến cả người thân duy nhất cũng không để lại cho cô.
Cô đã nhốt mình một tháng trong nhà không ra đường, nhưng dường như cô lại nhớ lời mẹ cô đã nói.
“ Giai Giai ngoan, con phải học thật giỏi để sau này không vất vả như ba mẹ có rõ không? ”
Trình Giai Giai cố gắng dựt dậy bản thân cố gắng vì bản thân, ba mẹ không muốn nhìn cô ủ rũ thế này, cô cũng không thể phụ lòng mẹ cô. Giai Giai đến trường học với một cái xác không hồn, ánh mắt vô hồn nhìn mọi thứ xung quanh không hề có cảm giác.
“ Aa ” Giai Giai đột nhiên bị ai đó va phải ngã xuống đất bất giác la lên một tiếng.
Chu Trạch Dương là người va phải cô, Chu Trạch Dương đứng nhìn cô với vẻ mặt vô cảm, nhìn cô ngồi ở dưới nền xoa xoa hai cánh tay đâu điến vì ngã, không hề có ý đỡ cô dậy, anh ô tình đến mức mặc kệ mà lướt qua cô.
Trình Giai Giai có chút bất ngờ vì con người không biết xin lỗi người khác này, không phải cô không biết Chu Trạch Dương là con gia đình giàu có nhất nhì thành phố này, cũng không phải không biết cậu ta là người ăn chơi.
Giai Giai vừa đứng dậy ở phía sau cô truyền đến giọng nói cười đùa của bạn Chu Trạch Dương, cậu ta nói “ Lão Chu cô bé đó là muốn đợi cậu đỡ dậy sao hahaha ”
“ Không xứng ” Chu Trạch Dương chỉ phun một câu, rồi bước đi, cả đám bạn thì cười phá lên.
Trình Giai Giai cô cũng không quan tâm cúi mặt bước về lớp học của mình, từ lúc xảy ra biến cố, cô rất ít nói, thậm chí số lượt mở miệng ra nói chuyện như đếm đầu ngón tay vậy.
Chu Trạch Dương bỗng dưng quay đầu lại nhìn bóng lưng của cô, Chu Trạch Dương lại cảm thấy cô rất quen mắt hình như đã gặp ở đâu rồi thì phải? Chu Trạch Dương quay sang nói với Hứa Chí Quân.
“ Cậu giúp tôi điều tra xem cô gái lúc nãy là ai, tôi cảm thấy rất quen mắt ”
Hứa Chí Quân nhìn Chu Trạch Dương nhếch mép “ Mới va phải một cái đã để ý rồi? ” cái tên này lúc nào cũng vậy, riết nữ sinh chung khối còn phải sợ cậu ta.
“ Để ý cái rắm tôi chỉ thấy quen mắt thôi ” Chu Trạch Dương bật lại phản bác lời nói của Hứa Chí Quân, thích gì một đứa quê mùa như vậy chứ, gu ông đây tệ đến vậy sao?
Hứa Chí Quân im lặng không nói gì nữa, anh gật đầu với Chu Trạch Dương, bên cạnh đó La Đông Phong và Từ Minh Viễn cũng không thể không góp vui với bọn họ.
” Cậu quen nhiều bạn gái qua đường như thế thấy quen mắt cũng phải ” La Đông Phong nói xong liền bật cười, cái tên này chỉ chung thủy với một người, tất cả những người còn lại đều là qua đường.
“ Đúng! Đúng! Đông Phong nói đúng haha ” Hai người nói xong liền bật cười lớn
“ Nếu mày nói chỉ quen mắt thì thử cua nó xem sao? coi nó chịu mày không? không chừng gặp mày đã chạy mất ” La Đông Phong nhìn Chu Trạch Dương nói thêm, còn không ngừng khích bác Chu Trạch Dương.
Một trong số những đàn em của họ, có một người đột nhiên lên tiếng nói với Chu Trạch Dương, gọi là đàn em thì không phải mà chính là đi theo nịnh hót bốn người họ.
“ Anh Chu em biết cô bé đó ”
Chu Trạch Dương nhướn mài ý bảo nói tiếp.
“ Em ấy học năm ba rồi, anh cảm thấy quen mắt là phải, với cả em nghe nói cô bé đó chưa từng yêu đương với bất cứ ai, chưa từng dính bụi trần, nếu anh quen được em ấy cũng rất tốt, chơi qua đường thôi cũng không uổng công đâu ” Tên đó cận kẻ kể lại lai lịch của Trình Giai Giai cho Chu Trạch Dương và tất cả bốn người nghe.
Chu Trạch Dương và ba người kia im lặng, cảm thán đến đại học năm ba rồi mà chưa từng dính bụi trần sao? Nghe thú vị thật đấy chứ.
“ Chú em mày tốt lắm, rất giỏi ” Chu Trạch Dương vui vẻ nói với tên đó.
Khiến hắn ta vui muốn dẫy nẩy lên vì được Trạch Dương khen, như vậy ở trường này hắn không cần sợ ai, chỉ cần ôm chân bốn người này là có thể sống an nhàn qua ngày rồi.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.