Trong núi vô cùng mát mẻ, cây cối um tùm, đỉnh núi phía xa phủ đầy tuyết trắng, lá đỏ nhàn nhạt khắp rừng hòa lẫn với rừng cây tuyết tùng, cây nho dại bò xung quanh các cây cổ thụ, hoa dại đua nở bên hồ, các cánh hoa đầy màu sắc dưới sự chiếu rọi của ánh mặt trời phản xạ ánh sáng lung linh đẹp mắt. Cố Trì Quân có một căn nhà gỗ kiểu điển hình bên bờ hồ, căn nhà gỗ này có ba tầng, bốn bên được bao phủ bởi hoa tươi, tường trắng có những hoa văn xinh đẹp, mái nhà màu đỏ vô cùng đẹp đẽ.
Đi vào nhà, tầng một là phòng khách và bếp, tầng hai có hai phòng ngủ, tầng ba lại để một số thứ đồ linh tinh, như cần câu cá, xe đạp, mấy bức tranh… Một căn nhà gỗ thực sự, lúc đi lại còn nghe thấy được tiếng vọng lại.
“Một nơi thật đẹp!” Tôi ném túi đeo chéo xuống, bỏ mũ ra, H**g phấn mà ghé vào ban công tầng hai ló đầu ra nhìn, thực sự là đẹp kinh khủng. Cả dãy núi thu hết vào tầm mắt, nước sông róc rách chảy qua dưới chân, ngưng tụ thành một cái hồ cách mấy chục mét dưới căn nhà, vị trí địa lý ở đây thực sự quá tuyệt.
Cố Trì Quân không nhanh không chậm kéo hành lý vào phòng, đứng sau lưng tôi, cánh tay vòng qua eo tôi, một cái ôm trọn vẹn, “Bởi vì đẹp nên mới đưa em tới,” Anh hôn đỉnh đầu tôi, “Căn phòng này anh thích rất lâu rồi, khó khăn lắm mới khuyên được chủ nhà cho anh thuê một mùa hè… Vì thế em ở đây, an tâm sống cùng anh mùa hè này nhé.”
Xa xa còn có không ít những căn nhà gỗ đi nghỉ như vậy, cũng có người sống, đều là những khách du lịch đến nghỉ hè, đại đa số đều lấy gia đình làm đơn vị. Chúng tôi rất nhanh liền kết bạn với một số người, cùng câu cá, cùng nướng thịt, còn đi tới nông trường nhỏ gần đấy vắt sữa bò, hái táo, cùng trao đổi với nhau. Có lúc đeo ba lô đi leo núi, hoặc là xuống thị trấn Mestre dưới chân núi uống cà phê.
Thị trấn Mestre là một chỗ du lịch tuyệt vời, khắp nơi là những con sông xanh mướt và vùng đất xanh tươi, những con đường đá phiến màu xám, những quán cà phê màu đỏ, trung tâm thị trấn có một tòa thành thời Trung cổ, đi xe đạp trong thị trấn, những bức bích hòa trên những căn nhà nhỏ ven đường lướt qua trước mắt. Ở đây dường như không có người biết Cố Trì Quân là ai, chúng tôi có thể thoải mái tay trong tay đi qua những con đường thời Trung cổ, tới giáo đường ngắm bích họa, đi qua cây cầu treo của con sông bảo vệ thành, hôn nhau trên bức tưởng thành đầy rêu xanh. Buổi tối trở về trong núi, ghé vào ban công hóng gió, ngắm dải ngân hà đầy những vì sao.
Thực ra tôi cũng không phải thiếu kiến thức. Trên thực tế, tôi từ nhỏ đã cùng bố vào nam ra bắc, chúng tôi đã từng ngồi thuyền du lịch toàn thế giới, dừng nghỉ ở Châu Phi, xuyên qua bình nguyên rộng lớn, chúng tôi cũng đã từng lái xe đi xuyên qua rừng mưa nhiệt đới của Nam Mỹ; Chúng tôi đã từng ngồi thuyền khảo sát, ngắm mặt trời mọc mặt trăng lặn, chúng tôi cũng đã từng ngắm bầu trời đầy sao trên cao nguyên; Tôi thậm chí còn tới Bắc cực, nhìn thấy cực quang giống như gấm vóc đẹp đẽ phủ kín nửa bầu trời.
Tôi đã nhìn thấy rất nhiều rất nhiều những thị trấn đặc sắc khác nhau, còn cổ xưa hơn có lịch sử hơn Mestre, tôi đã ở trên cao nguyên mấy nghìn mét nhìn thấy dải ngân hà đẹp hơn trên núi Alps; Tôi còn thấy thảo nguyên núi cao đẹp hơn Alps, hồ băng, đỉnh núi dốc đứng hơn, khu rừng rậm rạp hơn. Nhưng tóm lại ở đây khác biệt.
Tôi nghĩ là vì ở đây có Cố Trì Quân ở bên cạnh tôi. Đây là phong cảnh của hai người, lọt vào tầm mắt của hai người nên có ý vị đặc biệt. Cái này cũng giống như niềm vui, niềm vui của một người khó tránh khỏi có chút buổn tẻ, hai người ở cùng nhau thì tuyệt nhiên khác nhau. Buổi tối ở trên núi tương đối lạnh, có lúc chúng tôi sẽ đốt lò sưởi, tay bưng một tách trà nóng, mượn ngọn đèn màu cam ấm áp nơi đầu giường, tất cả đều ấm áp, mặt nóng, tay nóng, tim cũng trở nên nóng ấm. Tôi và Cố Trì Quân cùng nhau nép vào trong chăn xem phim điện cảnh cải biên cuốn tiểu thuyết Agatha, hoặc là xem băng.
Dựa vào trong lòng Cố Trì Quân đọc sách tuyệt đối là một kiểu hưởng thụ, vai anh rộng, khí ấm từ ng anh xuyên qua vai tiến vào tim, những trang giấy mang theo chữ có mùi mực cũng giống như từng cây cỏ mùa xuân, sức sống dào dạt. Có lúc tôi đọc sách, anh lại ngồi trước bàn viết chút gì đó, ngó qua nhìn, tuy nhìn có vẻ là kịch bản văn học, nhưng tôi đọc cũng thấy thú vị. Viết về câu chuyện của một cô gái phá vỡ không gian. Vốn là một đề tài cũ rích nhưng những chỗ anh viết tôi đọc qua thì vô cùng hay ho. Đối với việc theo đuổi tiểu thuyết viễn tưởng, anh không giống với mẹ mình, khoa học chặt chẽ không phải là thứ suy nghĩ đầu tiên. Anh đối với nghề nghiệp biên kịch cũng thật là say mê không thay đổi.
“Chung quy viết sách vất vả hơn nhiều so với ngồi trước lò sưởi đọc sách!” Tôi nói đùa, “So với viết kịch bản, anh hẳn là có thể làm tác giả viết tiểu thuyết.”
Cố Trì Quân lắc đầu nói: “Không, như thế quá phiền phức.” Sống ở trên núi liên lạc không nhiều với thế giới bên ngoài, cũng chỉ cảm thấy thời gian nhanh như chớp, tháng bảy vừa thấy thoáng qua, tháng tám đã qua hơn nửa.
Cuối tuần giữa tháng tám, tôi cuối cùng nghĩ ra tôi mang laptop theo, vậy là lấy laptop từ vali ra, trên trên thảm cỏ bên ngoài nhà lên mạng xem tin tức giải trí. Sự phát triển khởi đầu của Thẩm Khâm Ngôn không tồi, cậu ta quả nhiên như những gì mẹ tôi đã nói, trở thành nam thứ trong bộ phim mới của đạo diễn Trâu Tiểu Khanh. Ngoại hình của cậu ta quá đỉnh, khí chất lại sạch sẽ, trong buổi họp báo bấm máy bộ phim quả thực là đẹp trai ngời ngời, trong tin tức giải trí viết “Không biết đạo diễn Trâu tìm ở đâu ra một chàng trai đẹp trai trong sáng như vậy”, còn có người thẳng thắn gọi cậu ta là “Hoàng tử tinh linh”.
Đưa tin tức cho Cố Trì Quân xem, anh nhét một quả dâu tay mới rửa sạch xong vào miệng tôi, “Xem ra công ty muốn nâng cậu ta rồi,” anh tỏ ý tôi nhấn nút play, xem một lúc rồi gật đầu nói, “Là người sinh ra để làm nghề này.”
Đoạn video đó Thẩm Khâm Ngôn ngồi trên sô pha cầm micro trả lời câu hỏi của phóng viên, khuôn mặt đối diện với camera, sắc mặt ung dung, thái độ nghiêm túc, không chút nào nhìn ra sự luống cuống của người mới. Phóng viên hỏi về tình tiết của bộ phim, cậu ta hơi nghiêng đầu dường như suy nghĩ rồi mới nghiêm túc nói, “Là một câu chuyện xưa cầu mà không được”, vừa nói vừa nghiêng đầu, nhìn nữ diễn viên chính Nhâm Lăng bên cạnh, khóe môi mang chút ý cười, nhưng xem tỉ mỉ thì lại không thấy.
Kỳ thực lời cậu ta nói không nhiều, thắng ở chỗ lời nói như châu ngọc, thái độ đúng mực. Nữ diễn viên chính Nhâm Lăng cũng là người mới, tuổi tác xấp xỉ Thẩm Khâm Ngôn, xem tư liệu thì nói là cô ấy xuất thân học ba lê, trước đây có kinh nghiệm sân khấu kịch. Cô đáp lại ánh mắt của Thẩm Khâm Ngôn, vẻ mặt xinh đẹp, nghiễm nhiên là một đôi hoàn mĩ, tôi vừa xem vừa cảm thán nghĩ, theo xu thế phát triển này, con đường của Thẩm Khâm Ngôn không còn nghi ngờ gì nữa chỉ có một con đường được mọi người yêu thích mà thôi.
Sau buổi tối xấu hổ đó, sau khi tất cả mọi chuyện đều nói ra, rất lâu rồi tôi không liên lạc với cậu ta, đại khái là vì cậu ta gặp gỡ với đạo diễn, lại kí hợp đồng với công ty điện ảnh, lại đọc kịch bản, tham gia casting phim, vì vậy bận rộn vô cùng, đồng thời tôi lại bị Cố Trì Quân kéo đi nước ngoài. Làm bạn bè không trở thành người yêu luôn rất khó xử. Bây giờ tôi chỉ đọc tin tức mới biết hành tung và tình hình gần đây của cậu ta, tình bạn vĩ đại biến thành cảm giác bất đắc dĩ của người dưng.
Cố Trì Quân đánh giá bộ phim này, “Anh đã xem qua kịch bản, nguyên tác rất tuyệt, Trâu Tiểu Khanh sửa ba tháng, rất đáng xem.” Lòng tôi khẽ động, hơi muốn gọi điện thoại cho Thẩm Khâm Ngôn hỏi tình hình gần đây của cậu ta, điện thoại cũng đã cầm trong tay, nhưng lại vì câu nói không mặn không nhạt của Cố Trì Quân “Lẽ nào em thực sự muốn tìm cậu ta bây giờ?” mà chần chừ.
“Tại sao không được?”
Cố Trì Quân nói: “Tình cảm cần phải quyết đoán, nếu em đã từ chối cậu ta thì đừng để cho người ta chút hy vọng sai lầm nào. ”
Tôi nghĩ, thực ra giữa tôi và Thẩm Khâm Ngôn, căn bản không đủ để nói đến cự tuyệt, là do tôi không xử lý tốt nhưng cậu ta vẫn luôn coi tôi rất rõ ràng, “Anh muốn em sau này không liên lạc với cậu ấy nữa?” Tôi hỏi anh, nói không rõ là tâm tình gì.
Cố Trì Quân thẳng thắn, “Chí ít trong vòng một năm.”
“Hả! Một năm?”
“Một năm là thời hạn ngắn nhất,” Cố Trì Quân nghiêm túc, “Tin anh đi, đàn ông muốn quên em rất khó.”
Tôi hơi nhíu mày, đây gọi là gì? Cố Trì Quân cúi người xuống hôn chóp mũi tôi, “Đừng cự nự, nghe lời…” Tôi chỉ đành nghe lời của anh. Cố Trì Quân có bản lĩnh khiến người ta khen ngợi, chỉ cần bạn nhìn vào mắt anh, thì sẽ ngoan ngoãn bị anh dắt mũi đi.
Thời gian trong núi thực sự trôi qua dễ dàng, có người gọi chúng tôi ở đằng xa, tôi ngẩng đầu, trên con đường phủ đầy hoa có hai người quen đi tới.
Đó là một đôi vợ chồng trẻ người Tây Ban Nha ở căn nhà gỗ cách đó mấy trăm mét, người chồng cao to đẹp trai, người vợ là Keno tóc vàng mắt xanh, rất xinh đẹp, tương xứng kinh khủng. Thời gian gần đây chúng tôi rất thân thiết, buổi tối cùng nhau nướng thịt, ban ngày tới hồ nước lạnh gần đó câu cá, trao đổi đĩa phim. Vùng núi chúng tôi ở kênh truyền hình có thể xem không nhiều lắm, chương trình cũng không hay ho, đa số là tiếng Đức, xem DVD đã trở thành một trong những thú vui lớn nhất.
Tôi nghi ngờ có một ngày họ sẽ xem được phim Cố Trì Quân đóng, quả nhiên, đi tới gần liền nhìn thấy Keno cầm DVD một bộ phim Cố Trì Quân đóng vai chính.
Keno mặt mày rạng rỡ, đôi mắt xanh trong suốt như thủy tinh, “Lúc xem phim tôi liền nghĩ, sao nam chính trong phim lại giống với Cố ở gần nhà chúng tôi thế? Xem nhiều lần mới xác định.” Tôi nhịn cười không nổi, kéo Cố Trì Quân, dù sao chuyện này hẳn là anh có kinh nghiệm đối phó.
“Là tôi,” Cố Trì Quân cười cười, từ bên bàn đứng lên, “Không ngờ ở nơi này cũng có người nhận ra tôi.”
Keno nhìn chằm chằm anh một lát, rồi lại nhìn khuôn mặt nghiêng của anh trên bức hình của DVD, cảm khái, “Anh không đẹp trai bằng trong phim.” Tôi nhịn không được bò lăn ra bàn mà cười.
Đúng thế, không thể so sánh. Đó là một bộ phim tình cảm Cố Trì Quân đóng lúc hai sáu hai bảy tuổi, vốn trẻ tuổi, nhân viên trang điểm tận hết sức trang điểm cho anh đẹp trai, người điều chỉnh ánh sáng đem tất cả góc máy đẹp đẽ dành cho anh, mà người đàn ông bên cạnh tôi hiện tại, mặc áo phông cổ chữ V, một cái quần bò giặt đến bạc hết cả màu, còn đeo tạp dề bởi vì mới rửa hoa quả nên còn dính nước, nhìn thế nào cũng là dáng vẻ người đàn ông quản gia, tuyệt đối khác với người thanh niên có ánh mắt sắc bén trong bộ phim.
Cố Trì Quân vỗ vỗ đầu tôi, thái độ thẳng thắn vô cùng, “Đây mới thực sự là tôi.”
“Tuy không đẹp trai bằng trong phim,” Keno hơi cảm khái, “Nhưng càng chân thực hơn.”
Tôi bày tỏ đồng ý, “Điều này không sai. Ban đầu tôi cũng cảm thấy anh ấy không phải là người tồn tại thực sự, lúc tiếp xúc đều nơm nớp lo sợ, kết quả anh thực sự tốt hơn nhiều so với vai diễn trong phim.”
Cố Trì Quân cúi đầu nhìn tôi, nét cười trên mặt vô cùng rõ ràng, “Thế hả?” Tôi gật đầu, đang muốn nói chuyện thì điện thoại reo lên, nhìn điện thoại thì lại là số từ trong nước, tôi do dự nên hay không nên nghe.
Không cần giấu giếm, những ngày này tôi rất sợ nhận điện thoại. Buổi tối hôm mới đến Thụy Sĩ, mẹ gọi điện thoại cho tôi, nói muốn hẹn tôi đi ăn cơm, tôi trả lời tôi đang trong thời gian đi nghỉ nước ngoài cùng Cố Trì Quân, bà chấn kinh giống như nghe nói mặt trời dung vào mặt trăng vậy, sửng sốt ở bên đầu dây bên kia gần ba phút, sau đó tức giận, nói tôi thực sự không ra sao, lại coi lời nói của bà như gió thổi qua tai, lại giấu bà ở cùng một chỗ với Cố Trì Quân, thực sự không ra sao cả!
Tôi thừa nhận, tôi tận lực không báo cáo cho mẹ kế hoạch và lịch trình nghỉ hè, thực sự cũng không riêng gì bà, đối với bất kì ai, bà muốn nói tôi “giấu giếm” cũng đúng. Nói trắng là quan hệ của tôi và bà giống như giữa hai chiếc điện thoại sóng yếu, nhìn không thấy, sờ không được, thay đổi tín hiệu là không có cách nào nhận được tín hiệu của đối phương. Do đó tôi yên lặng nghe bà dạy bảo, không nói lời nào.
Lúc đó Cố Trì Quân vốn đang nằm đọc sách bên cạnh tôi, ở bên cạnh thấy sắc mặt tôi càng ngày càng kém, nhíu mày muốn lấy điện thoại của tôi, tôi không đưa, vậy là sau khi tranh chấp nho nhỏ một phen, tôi không thể không đi tới ban công nghe điện thoại.
“Hai đứa đã ở cùng nhau rồi?” Bà nghe thấy giọng nói của Cố Trì Quân, lại càng thêm tức giận, “Hai đứa mới qua lại mấy ngày mà đã ở cùng nhau? Sao không tự biết yêu bản thân mình như vậy?” Lời nói nặng nề này rốt cuộc khiến tôi không nhịn nổi nữa cúp điện thoại, trực tiếp tắt máy mấy ngày, trước nay đối với giá trị của mình tôi đều rất cân nhắc, làm việc trước nay không vi phạm lương tâm và nguyên tắc làm người cơ bản. Không có ai có tư cách chỉ trích tôi. Mẹ tôi càng không có.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.