Chương 56

Thành Thời Gian

Giảo Giảo 12/07/2024 01:36:47

Cuộc đời tôi hiếm có lúc nào sa đọa như thế này. Cả nửa ngày không xuống giường, chỉ xuống giường một lần lúc ăn tối, được Cố Trì Quân bế đến phòng nghe nhìn, anh có một số bộ phim điện ảnh rất cũ, chúng tôi ôm nhau cùng xem, xem xong mấy bộ phim cũ của Trác Biệt Lâm, tôi cười nghiêng cười ngả.
Tôi tấm tắc nói: “Đúng là nghệ sĩ điện ảnh vĩ đại.”
Cố Trì Quân nhét một miếng bỏng ngô vào miệng tôi, thể hiện bất mãn, “Sao không khen anh?”
Tôi cười, “Anh cũng không đóng phim hài…” Nói xong mới nghĩ đến nếu như Cố Trì Quân đóng phim hài liền cười không kiềm chế nổi.
“Lại cười thành như vậy, xem ra anh cũng phải đóng một bộ phim hài rồi”, đợi tôi cười xong, Cố Trì Quân mới nghiêm mặt nói, “Vé máy bay đã đặt xong rồi, cùng anh ra nước ngoài một chuyến.”
Tôi cảnh giác, “Đi đâu?”
Anh vừa cười vừa nhéo mũi tôi, “Đương nhiên là đi nghỉ rồi.”
Hai ngày sau, chúng tôi lên máy bay bay tới Thụy Sĩ. Người trước người sau đi vào sân bay, Cố Trì Quân đeo kính mát đi đằng trước, tôi đi cách anh vài mét, chỉ giả vờ như không quen biết, lúc xếp hàng lên máy bay cũng cách xa anh một chút. Trước đây chúng tôi chỉ qua lại trong nhà, sau khi ra ngoài không thể không thêm cẩn thận gấp vài lần. Khoang chúng tôi ngồi là khoang thương gia, không đông đúc giống như khoang phổ thông, tiếp viên hàng không vô cùng chu đáo dẫn tôi tìm chỗ ngồi của mình, Cố Trì Quân là khách quen của hãng hàng không này, lúc tôi tìm thấy vị trí của mình thì anh đã ngồi xuống, bỏ kính xuống, có vẻ như nói chuyện với một tiếp viên hàng không khác.
“Cố tiên sinh lại gặp ngài rồi.”
Anh đáp trả bằng một nụ cười lịch sự, ngước mắt nhìn tôi đang cầm vé máy bay, đứng lên để tôi ngồi vào bên trong, tôi nói câu cảm ơn với anh rồi ngồi vào ghế bên trong, chuyển ánh mắt ra ngoài cửa sổ. Nhìn ngắm đường băng rộng lớn, hơn nữa không định dịch chuyển ánh mắt mà cứ tiếp tục nhìn như vậy. Tôi nghĩ với biểu hiện của tôi sẽ không có người nhìn ra tôi và Cố Trì Quân là bạn đồng hành.
“Tránh anh đến cái mức này,” Sau khi máy bay cất cánh Cố Trì Quân mới chầm chậm nói, “Ở cùng một chỗ với anh rất mất mặt sao?”
“Không phải thế.” Tôi cẩn thận mở miệng, “Nhưng em không muốn xuất hiện trong tin tức giải trí.” Tôi cũng không phải đều có giao tình với các phóng viên, người trong giới còn có kẻ địch.
“Anh có thể cố gắng hết mức tránh để em xuất hiện dưới ống kính, nhưng chẳng may bị phóng viên chụp được thì sao?”
Tôi nhanh chóng rút tay về, lo lắng nhìn về phía lối đi, vẫn may không có ai phát hiện ra chúng tôi. “Vậy thì cố gắng không để bọn họ gửi bài đi.”
“Điều này cũng không làm được thì sao?” Anh từng bước áp sát, cố ý muốn hỏi tôi đưa ra một đáp án, “Em sợ xuất hiện dưới ống kính như vậy sao?”
“Vâng, em thực sự sợ. Yêu đương cùng với một thần tượng đại chúng, miệng lưỡi của giới truyền thông và phóng viên thực sự khó chịu, lúc trước chúng ta ở cùng nhau cũng chỉ là ở nhà không ra cửa, bây giờ vừa mới ra ngoài liền gặp phải cái vấn đề sắc nhọn này. Em…” Một lúc lâu tôi không nói lên lời.
Có là là vẻ mặt của tôi quá sợ hãi cho nên Cố Trì Quân cũng im lặng rất lâu, cuối cùng nhẹ nhàng nắm tay tôi, “Anh đã biết.”
Ám ảnh mà cuộc nói chuyện này đem đến vẫn mãi không hết, tôi đến đọc sách và ngủ tinh thần cũng không yên. Chuyến bay mười mấy tiếng thực sự là khiến người ta vô cùng mệt mỏi, phần lớn thời gian tôi đều ngủ. Thỉnh thoảng tỉnh dậy chỉ cảm thấy mặt trời ngoài cửa sổ không hề lặn, nhìn xuyên qua cửa sổ máy bay, máy bay bay qua đại lục rộng lớn, cuối cùng cũng đã đến nơi.
Rõ ràng trên máy bay còn cảm thấy mệt mỏi, nhưng không thể không lấy lại tinh thần. Tôi hoàn toàn không hiểu biết gì về Thụy Sĩ, tất cả mọi thứ đều theo Cố Trì Quân. Trên máy bay Cố Trì Quân cũng nói với tôi không để người nhà đến đón.
Anh đã ra vào sân bay này rất nhiều lần, kéo tôi đi thẳng tới bãi đỗ xe, bắt xe về nhà. Nói thế nào thì tôi cũng là lần đầu tiên đến nhà, lần đầu tiên gặp người nhà của người yêu, khiến tối cam thấy vô cùng căng thẳng. Mẹ và anh trai chị dâu của Cố Trì Quân ở cùng nhau, anh trai và chị dâu của anh đều là học giả, sống ở trong trường đại học, taxi đến nơi, tôi và Cố Trì Quân trả tiền rồi xuống xe, đưa mắt nhìn xung quanh, cây cối trong khu vực ký túc xá đại học um tùm, từng tòa nhà nhỏ xinh xắn độc đáo.
Cạch một tiếng mở cửa sắt ra, mẹ, anh trai và chị dâu của anh ngồi ở trong sân, khoảnh khắc Cố Trì Quân mở cửa, mọi người đều quay đầu nhìn tôi. Không biết áp lực tới từ đâu, dường như đè ép tôi. Tôi cũng nhanh chóng cúi cúi người, “Cháu chào bác, em chào anh, chị…”
Anh trai và chị dâu của Cố Trì Quân nhìn qua tuổi tác có vẻ xấp xỉ nhau, khoảng hơn bốn mươi tuổi, mỉm cười vô cùng dễ gần. Trong đầu tôi nhanh chóng lóe lên tin tức đã được biết trước đây, anh trai anh là Cố Lập Nam, chị dâu là Quách Vận đều là giáo sư của đại học Zurich. Người ngồi giữa đương nhiên là mẹ của Cố Trì Quân, tóc hoa râm, ánh mắt vô cùng sắc bén. Tôi chỉ cần nhìn một cái liền biết thời trẻ nhất định bác là một mĩ nhân khiến người ta nhìn một lần thì khó mà quên được.
Anh trai, chị dâu nhà họ Cố lộ ra nụ cười “chúng ta là người một nhà”, gật đầu với tôi. Anh Cố rất thân thiết, “Hứa Chân hả? Hoan nghênh em.” Chị dâu của Cố Trì Quân cười híp mắt kéo tôi vào trong sân ngồi xuống. Tôi ngồi xuống bên cạnh anh Cố, gần với mẹ Cố Trì Quân. Tôi nhớ Cố Trì Quân đã từng nói, mẹ anh họ Đường.
“Bác ạ.” Tôi lại gọi một tiếng, “Sức khỏe của bác đã đỡ hơn chưa ạ? Cháu biết thời gian trước bác bị ốm ạ.” Bác gái gật gật đầu, đánh giá tôi một lượt từ sau cặp kính lão, nói: “Sức khỏe tốt hay không đều do kỹ thuật điều trị quyết định.”
Tôi sửng sốt rồi gật đầu: “Bác nói đúng ạ.” Tôi nhớ Cố Trì Quân nói năm nay bác bảy mươi lăm tuổi, nhưng nói chuyện vô cùng rõ ràng, có thể thấy tư duy rất tinh tế. Tôi cũng không biết phải nói gì, chỉ đành đem quà mang đến đem ra tặng, quà tặng là do Cố Trì Quân chọn, là cờ nhảy, “Cháu không biết phải tặng bác gì, nghe nói bác thích chơi cờ nên mua cái này ạ.”
“Tiền ai bỏ ra?”
“Dạ… Là cháu mua ạ.”
Bác gái cười một tiếng, nhìn tôi và Cố Trì Quân từ sau cặp kính lão, “Cháu vẫn là sinh viên, sau này để thằng ba nó mua.”
“Thực ra cháu cũng không mua quà quá quý giá,” Tôi nói, “Cái này cũng không đắt bác ạ.”
Lúc này bác mới gật gật đầu, giơ tay mở nắp hộp ra.
Cố Lập Nam hỏi tôi uống cà phê hay là trà, sao có thể để anh rót trà cho tôi? Tôi nhanh chóng đứng lên, “Gì cũng được ạ, để em tự làm, không phiền anh ạ.”
Bác gái huơ tay, “Cháu ngồi xuống, chuyện này phải do đàn ông làm.”
Tôi ngơ ngác nhìn bác. Cố Trì Quân ngồi xuống bên cạnh tôi, “Anh đã từng nói với em mẹ anh là một người theo chủ nghĩa nữ quyền.”
“Ồ…” Bác gái quay đầu hỏi tôi, “Bác nghe nói bố cháu là nhà cổ sinh vật học?”
“Vâng ạ.”
“Vậy bố cháu có quan điểm gì về sự bùng nổ của kỷ Cambri?
Tôi ngẩn ngơ, lẽ nào vừa mới gặp bạn gái của con tra thì liền bắt đầu kiểm tra trình độ cổ sinh vật học của tôi? Miệng cũng không dám chậm chạp, tôi lập tức nói: “Quan điểm của bố cháu giống với quan điểm truyền thống, rất nhiều các chứng cứ đều cho thấy, đó là một sự kiện làm mới sinh vật quy mô lớn nhất. Bố cháu chuyên nghiên cứu về cổ thực vật học, cháu và bố đã phát hiện ra ở giai đoạn đó các loại thực vật đều nhiều hơn bất cứ thời kỳ nào trong lịch sử. ”
“Đều có những gì?”
Tôi vắt hết óc để trả lời, bỗng nhiên nhớ đến lúc hơn mười tuổi, tôi và bố cùng tới tham dự một hội nghị thường niên của giới học thuật, trong hội nghị có một nữ học giả nghiêm trang dùng ngữ khí như vậy thảo thuận vấn đề với bố tôi, may mà bố luôn đem tôi theo bên cạnh, mới khiến tôi có đủ kiến thức để trả lời câu hỏi học thuật của mẹ bạn trai. Bác gái hơi híp mắt, không nhìn thấy nụ cười trên khuôn mặt, một loại vẻ mặt điều động tất cả tác tế bào để suy nghĩ, tôi thường nhìn thấy vẻ mặt này trên khuôn mặt của bố. “Quan điểm của bố cháu rất hay.” Mắt bác phát sáng.
Tôi đoán hẳn là bác rất hài lòng với câu trả lời của tôi, thấp thỏm bất an nhìn Cố Trì Quân và anh trai, chị dâu anh, hi vọng bọn họ có thể cho tôi một lời nhắc nhở. Anh Cố dời bàn đứng dậy, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Anh còn có luận văn, xin lỗi không thể tiếp chuyện được.” Chị dâu của Cố Trì Quân nở một nụ cười thân thiết với tôi, “Chị phải tới trường một chuyến, còn chút chuyện phải thảo luận với giáo sư Donald.”
Cố Trì Quân lại là vẻ mặt “Anh rất mệt, anh thực sự rất mệt,” thậm chí giơ tay che miệng lại, lười nhác ngáp một cái, “Tiểu Chân em ngồi chơi cùng mẹ anh, anh bị lệch múi giờ, đi ngủ một lát.” Dứt lời nhìn về phía chị dâu, “Phòng dọn dẹp chưa chị?”
“Người giúp việc theo giờ dọn dẹp rồi, nhưng chị còn tưởng hai đứa muốn ở khách sạn.” Hai người vừa nói vừa đi lên lầu. “Về nhà làm gì có cái đạo lý ở khách sạn chứ?”
Tôi trợn mắt há mồm nhìn bọn họ chậm chạp rời đi, hoàn toàn không hiểu đã xảy ra chuyện gì. Nào có đạo lý như vậy? Chúng tôi cùng ngồi máy bay, sao anh lệch múi giờ mà tôi không kia chứ? Cố Trì Quân lên tầng hai, ghé vào lan can vẫy tay với tôi, chỉ chỉ một căn phòng sát tường, “Phòng của chúng ta, anh đi ngủ một lát, nếu em mệt thì tới ngủ cùng anh.”
Vì sao đám người này đi mà cứ như bỏ trốn thế này? Tôi chưa lấy lại tinh thần thì bác gái đã đứng lên, tôi lập tức đỡ bác, bác khoát tay, “Bác vẫn chưa yếu đến thế, Hứa Chân, cháu vào thư phòng cùng bác.” Không cần quá nhiều thời gian tôi cuối cùng đã hiểu sao người nhà họ Cố lại trốn nhanh như vậy rồi. Lúc này tôi mới biết, ngoại trừ là nhà xã hội học ra, mẹ của Cố Trì Quân còn là một tiểu thuyết gia viễn tưởng.
Bác khác với những tiểu thuyết gia viễn tưởng khác đó là, tiểu thuyết viễn tưởng của bác không có quá nhiều công nghệ tinh vi, mà hăng say sáng tác nên một bối cảnh tiểu thuyết trọn vẹn. Ví dụ như bây giờ bác đang tưởng tượng một chủng tộc hoàn toàn không giống với người Trái Đất, một chủng tộc không có giới tính, sau đó bắt đầu tiến hành nghiên cứu xã hội học đối với chủng tộc hư cấu này. Ví dụ như làm thế nào để duy trì giống nòi, làm thế nào để sinh sống, địa lý trên hành tinh, hoàn cảnh sống có ảnh hưởng gì đến họ.
Đối với người bình thường mà nói, đặt ra một chủng tộc rất khó làm được chu đáo, nhưng nhà họ Cố, ngoại trừ Cố Trì Quân ra thì đều là học giả, bác đương nhiên có điều kiện huy động cả nhà, đây chính mà điểm có lợi khi cả nhà đều là học giả. Trước khi bác trai mất thì phụ trách đặt ra lịch sử và quy luật phát triển của chủng tộc, anh Cố thân là nhà ngôn ngữ học lại nghiên cứu vấn đề ngôn ngữ trong xã hội này, chị hai là pháp y phụ trách đặc tính sinh vật của chủng tộc, thậm chí còn có Cố Trì Quân là diễn viên cũng có thể bị điện thoại nửa đêm của bác gọi dậy, hỏi anh các câu hỏi liên quan như “Trong tình huống nào đó nhân vật trong tiểu thuyết phải thể hiện sự tức giận, sự vui vẻ như thế nào…”
Bây giờ đến lượt tôi dung vào nòng S***g rồi, bác có hứng thú hỏi tôi các câu hỏi có liên quan đến cổ sinh vật học, tuy tôi thực sự không biết điều này có liên quan gì đến tiểu thuyết viễn tưởng của bác nhưng cũng ngoan ngoãn trả lời, nếu như không biết đáp án thì vào trong kho tàng sách của bác lật mở ra đáp án. Chỉ cần nói đến tiểu thuyết viễn tưởng thì tinh thần của bác gái còn tốt hơn nhiều so với thanh niên, ánh mắt lấp lánh có thần, giống như thanh niên hai mươi tuổi vậy.
Mấy ngày sau, ngoại trừ lệch múi giờ ra thì hễ rảnh rỗi là tôi bị bác gái túm đi thảo luận làm thế nào để đưa cổ sinh vật học vào trong cuốn tiểu thuyết viễn tưởng. Nói thật, tôi đọc không nhiều tiểu thuyết, cũng chỉ biết rất ít đối với các tác giả viễn tưởng, tiểu thuyết viễn tưởng của bác gái tôi vẫn chưa đọc qua cuốn nào.
Rút chút thời gian rảnh lên mạng search mới biết mẹ của Cố Trì Quân là một nữ tác giả viễn tưởng có danh tiếng trong giới tiểu thuyết viễn tưởng, bác có tám bộ tiểu thuyết truyện dài, năm bộ tiểu thuyết truyện ngắn, tiểu thuyết của bác đã vô số lần đạt được giải cao nhất trong giới tiểu thuyết viễn tưởng, được dịch thành bảy tám thứ tiếng. Trong tất cả các tác phẩm của bà, bối cảnh đều là một hành tinh tên là Bo Hasi. Có loài sinh vật giống như người sống trên hành tinh này nhưng không có giới tính.
Nhân loại không có giới tính này dùng phương thức quần cư để sinh sống, sau khi bọn họ mười lăm tuổi thì sẽ phân ra nam và nữ, sinh ra thế hệ tiếp theo. Trong đó miêu tả mạnh dạn về giới tính, vô cùng thẳng thắn, nói cũng lạ, nếu như trong những tiểu thuyết khác đọc được tình tiết miêu tả như vậy tôi nhất định không có cách nào tiếp nhận, nhưng xuất hiện trong tác phẩm của bác gái thì hoàn toàn không thấy Nhục d**, càng giống như sự tổng hợp của nghệ thuật và nghiên cứu học thuật vậy, giống như trong vũ trụ mịt mù, thực sự có một chủng tộc không có giới tính đang sinh sống. Vô cùng chấn động. “Khó có thể tưởng tượng được.” tôi lẩm bẩm.
Vốn tưởng rằng là nói một mình, không ngờ bác gái lại nghe thấy, bác đặt quyển sách trong tay xuống, nhìn tôi, “Cháu chỉ cái gì?”
Tôi nói: “Rất nhiều phương diện ạ.”
Thấy bác hơi nhướn mày, tôi lại thêm một câu, “… Chừng mực rất lớn nhưng rất chân thực ạ.”
Tự cho rằng nói rất hàm súc, bác gái lại nói trúng tim đen, “Cái cháu chỉ là tình ái? Đối với phương thức ℓàм тìин của họ, cháu cảm thấy chỗ nào có vấn đề? Có ý kiến tốt hơn nào không?”
“Không, không ạ…” Tôi cực kỳ xấu hổ, xấu hổ mà liên tục lắc đầu. Tôi biết bác nói những thứ này chỉ là thảo luận học thuật, nhưng nghĩ lại thì cùng mẹ bạn trai thảo thuận về vấn đề giới tính, như thế nào cũng cảm thấy chỗ nào đó có vấn đề, sao cũng không ngờ tới đề tài nói chuyện của bác bỗng nhiên thay đổi, mái tóc bạc lóe lên ánh sáng dưới ánh mặt trời. “Cháu và thằng ba chuẩn bị sinh mấy đứa?”
“Hả?” Tôi trợn mắt há mồm nhìn bác gái, người nhà họ Cố nhiều lần khiến tôi hoảng hốt, bây giờ lại lần nữa.
“Bác hỏi hai đứa chuẩn bị sinh mấy đứa.” Bác không thấy phiền mà lặp lại một lần.
“Cháu hoàn toàn chưa từng nghĩ đến.”
Bác lộ ra vẻ mặt hơi trầm tư, lúc mở miệng khuôn mặt rất nghiêm túc, “Quan điểm của bác là, sinh con là sự không công bằng lớn nhất giữa nam và nữ, chỉ cần phụ nữ vẫn tiếp tục sinh con thì mãi mãi không thể đạt được sự bình đẳng thực sự giữa nam và nữ, nhưng bây giờ vĩnh viễn không thể làm được điểm này, khiến người ta phải nuối tiếc. Ngoài ra, từ góc độ nhân loại học và xã hội học, nếu như hai đứa sinh con thì bác đề nghị sinh ba đứa. Một đứa quá cô đơn, hai đứa cũng không tồi. Nhưng trong điều kiện kinh tế cho phép thì ba con có tính phong phú và đa dạng hoàn mĩ nhất, chênh lệch tuổi tác có thể lựa chọn trên năm tuổi. ”
Tôi lệ rơi đầy mặt, sinh con cũng không phải làm thí nghiệm, còn nói tính phong phú và tính đa dạng cái gì… Chẳng trách bác sinh ba con, chẳng trách ba anh em nhà họ Cố cách nhau năm tuổi. Có thể đem cuộc đời của mình trở thành bài học xã hội học, tôi vô cùng khâm phục.
“Chuyện sinh con,” Bác gái nhìn tôi rất kĩ, “Cháu chưa từng nghĩ đến thế còn thằng ba cũng thế à?”
“Anh ấy nghĩ gì cháu không biết…”
“Thế hai đứa nói chuyện gì trên giường?”
Mặt tôi sắp cháy ồi, ấp úng nói: “Trên giường… nói gì…” Tôi bị dọa một trận, “Ơ, tối hôm qua bọn cháu… Bác nghe thấy ạ?”
Bác gái vẫn có biểu cảm thản nhiên, “Không có, cháu cũng không cần vì thế mà xấu hổ. Giới tính khiến cho con người có thể duy trì giống nòi. Trong bất cứ một xã hội nào, lảng tránh nói về giới tính đều không thỏa đáng. Mà con cái là mục đích trực tiếp của ái tình, trước mỗi lần ℓàм тìин đều phải lập kế hoạch thật tốt.”
Đúng vậy đúng vậy, đạo lý cháu đều biết nhưng bác có thể đừng trực tiếp như vậy được không! Tôi mặt đỏ tai hồng, ấp a ấp úng lảng tránh chủ đề nói chuyện này, lại một lần nữa nói về một cuốn tiểu thuyết viễn tưởng.
Lúc ra khỏi phòng bác gái thì đã là tối ngày hôm đó rồi. Trở về phòng thấy Cố Trì Quân đang vùi trong chăn ngủ ngon lành, tôi không khỏi tức giận.
Tôi nhảy lên giường nhéo mũi anh, gào anh dậy, “Em ở phòng bên vất vả như vậy anh lại ngủ như thế này, không biết xấu hổ à? ”
Cố Trì Quân bỗng nhiên mở mắt, ánh mắt vô cùng sáng, anh vừa cười vừa áp tôi xuống dưới người, dùng chăn bao lấy tôi, “Được rồi, đừng giận nữa, cùng ngủ nào.” Vất vả cả buổi chiều cộng thêm cả buổi tối, cuối cùng có thể nằm trên chiếc giường lớn mềm mại, thực sự là cảm giác tuyệt diệu, tôi cũng không thèm tính toán anh bỏ tôi lại để ngủ. Anh trở tay ôm tôi, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve eo tôi, cười vô cùng vui vẻ, “Em vất vả rồi.”
Anh mát xa vô cùng thoải mái, tôi thở dài một hơi, gối lên đù* anh. “Haizz, ở cùng một chỗ với mẹ anh, áp lực rất lớn, cứ cảm thấy IQ của mình có vấn đề. Uổng cho em tự cho mình là đứa thông minh.”
“Không cần xấu hổ, người bình thường ở chung với bà còn không bằng em, IQ của mẹ anh ít nhất một trăm sáu mươi.” Cố Trì Quân vừa cười vừa hôn mũi tôi, “Nhưng mà em cũng không kém, có thể khiến người nhà anh thích như vậy.”
Bị anh khen đến mức lâng lâng, quả thực là phổng cả mũi, “Đừng có mà tâng bốc em…” Tôi lẩm bẩm.
“Đưa em đến gặp người nhà anh là một mặt, càng quan trọng hơn chính là đi nghỉ. Chiều mai chúng ta xuất phát tới núi Alps.” Anh vừa nói tay lại bắt đầu không nghiêm chỉnh, đẩy vạt áo ngủ của tôi lên, ngón tay trượt theo thắt lưng, tôi tức giận nhìn anh, đẩy anh ta rồi xuống giường đi tắm. Tắm xong chuẩn bị mặc quần áo mới phát hiện quên đem quần áo, liền gõ cửa gọi Cố Trì Quân đem quần áo vào. Kết quả áo ngủ chẳng thấy đâu, vừa quay đầu lại thì cả người anh đã chen vào phòng tắm nhỏ hẹp, hai tay trống không.
Hơi nước trong phòng tắm quẩn quanh, tôi vừa xấu hổ vừa tức giận, cầm khăn mặt bao lấy người, đuổi anh như đuổi ruồi, “Ra ngoài, ra ngoài! Đưa quần áo cho em là được rồi.”
Vào lúc nào đó Cố Trì Quân tuyệt đối không nghe ý kiến của tôi, ví dụ như lúc này. Anh giơ tay ôm tôi, cúi đầu hôn tôi, tôi không chịu thua kém, phần dưới eo đều mềm nhũn chỉ có thể để mặc cho anh ôm tôi, tôi bị anh ôm như gấu kaola trở về phòng, vừa đi vừa hôn, bỗng nhiên cảm thấy đất trời thay đổi, bị anh đẩy lên giường rồi nằm đè lên.
Bây giờ mới biết người này trên người đáng sợ như thế nào, người ta thì ăn no nghĩ đến ***, anh thì căn bản không hạn chế thời gian, adrenalin bắt đầu điên cuồng tiết ra, tôi nhớ đến những lời bác gái nói hôm nay, mặt nóng bừng lên, “Anh… Nhà anh còn có người… Bọn họ nghe thấy thì làm thế nào…” Vừa nói vừa cố nhảy xuống giường tìm áo ngủ.
Cố Trì Quân hoàn toàn không nói gì, giữ eo tôi lại một lần nữa ấn tôi về giường, nhẹ nhàng hôn vành tai tôi, hơi thở ấm nóng tiến vào trong tai tôi, thông qua các dây thần kinh chạy xuống các đầu ngón chân tôi, tê dại.
“Vậy thì em kêu nhỏ một chút.”

Novel79, 12/07/2024 01:36:47

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện