Chương 06

Thân Mật Cùng Trà Xanh

Đang cập nhật 02/06/2025 10:29:28

Cảnh sát bật cười:


“Không phải chỉ cần bồi thường là xong. Nếu thiệt hại vượt mức quy định, vẫn phải chịu trách nhiệm hình sự. Còn trẻ mà đã cư xử như vậy, dám ngang nhiên gây hấn với người từng là chính thất, cô nghĩ hậu quả sẽ nhẹ nhàng sao?”


Đường Hinh Nhi im lặng, lặng lẽ núp sau lưng Trình Dương, nắm lấy tay áo anh ta.


Tôi chọn phương án hòa giải. Tôi không có nhu cầu đẩy cô ta vào vòng lao lý, vì chuyện cô ta có bị giam hay không chẳng đem lại cho tôi bất kỳ lợi ích thực tế nào.


Điều tôi cần là những thứ hữu hình: quyền sở hữu tài sản, và danh dự.


Vừa rời khỏi trụ sở công an, Đường Hinh Nhi liền lao đến, túm lấy tóc tôi, gào lên:


“Cô muốn ૮ɦếƭ à?!”


Tôi lập tức phản xạ, tát cho cô ta một cái thẳng mặt. Má cô ta đỏ rực, ánh mắt đầy oán hận.


Tôi nói bình tĩnh:


“Nếu không muốn ngồi tù thì lo giữ mồm giữ miệng. Từ hôm nay, tôi yêu cầu cô rời khỏi nhà tôi. Nếu còn bén mảng đến đó, tôi sẽ báo công an.”


Đường Hinh Nhi ôm chặt lấy Trình Dương, nước mắt nước mũi tèm lem:


“Tôi không đi! Tôi nhất định không đi!”


Trình Dương vừa dỗ dành vừa nhìn tôi, nén giận:


“Vậy thế này... đồ đạc bị hỏng, chúng tôi sẽ đền bù đủ. Còn căn nhà, tôi sẽ nhường lại cho cô. Ngày mai chúng ta đi làm thủ tục chuyển nhượng.”


Điều kiện này từng là mục tiêu của tôi. Nhưng hiện giờ, thế cờ đã thay đổi.


Tôi nhìn hai người họ với vẻ hứng thú, rồi chậm rãi nói:


“Được thôi. Nhưng ngoài chuyện căn nhà, anh và cô ta còn phải công khai xin lỗi tôi—bằng văn bản, dán lên bảng tin khu dân cư để tất cả mọi người đều thấy rõ.”


Trình Dương trợn mắt:


“Cô đừng có quá đáng!”


Tôi thản nhiên quay lưng bước vào đồn công an.


Đằng sau, giọng Trình Dương vọng tới, bực tức nhưng cũng bất lực:


“Được. Làm theo lời cô.”


Đường Hinh Nhi gào lên, giọng the thé như mất kiểm soát:


“Không đời nào! Tôi tuyệt đối không xin lỗi!”


Trình Dương lập tức lên tiếng dỗ dành:


“Em đang mang thai, đừng hơn thua với cô ta làm gì. Để anh viết thư xin lỗi thay em.”


Tôi lạnh lùng cắt lời:


“Phải do chính tay cô ta viết. Tôi còn định đem đi giám định chữ viết cho chắc chắn.”


Đường Hinh Nhi trợn mắt nhìn tôi:


“Cô nằm mơ à! Thà tôi ૮ɦếƭ chứ không xin lỗi!”


Tôi nhún vai:


“Vậy thì mời cô đi ngồi tù.”


Từng có lúc tôi phải khẩn khoản van xin Trình Dương. Còn bây giờ, chính anh ta và bạn gái mới là người phải hạ mình cầu xin tôi.


Anh ta nói hết lời, đủ kiểu mềm mỏng chỉ mong tôi bước ra khỏi trụ sở công an, bỏ qua mọi chuyện.


Và cuối cùng, anh ta buộc phải đồng ý:


“Sáng mai, tôi sẽ cùng cô đi làm thủ tục sang tên.”


Tôi không muốn kéo dài thêm giây phút nào. Đợi thêm một giây cũng là nhân nhượng.


Tiền tôi đã chuẩn bị sẵn. Nhờ có sự đồng thuận của Trình Dương, thủ tục sang tên được xử lý rất nhanh chóng.


Tôi đã chính thức xóa tên Trình Dương khỏi giấy chứng nhận quyền sở hữu căn nhà. Dù giờ tôi phải tự gánh phần nợ mua nhà, nhưng với thu nhập hiện tại, tôi tự tin chỉ cần vài năm là trả hết.


Ra khỏi trung tâm hành chính, Trình Dương gọi tôi lại:


“Chuyện báo công an, cô gác lại đi được không?”


Tôi nhìn anh ta, không đáp. Rồi thản nhiên buông một câu:


“Hai người công khai xin lỗi tôi, mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn.”


Mục tiêu của tôi từ đầu chỉ là lấy lại quyền sở hữu căn nhà. Còn họ phải đối mặt với điều gì, tôi không quan tâm.


Hiện tại, một nửa mục tiêu đã hoàn thành.


Trình Dương miễn cưỡng đồng ý sẽ viết thư xin lỗi ngay trong ngày.


Ngay sau đó, tôi lập tức liên hệ lại với công ty thiết kế nội thất.


Lần trước khi trang trí, tôi còn phải hỏi ý kiến Trình Dương. Ví dụ anh ta thích phong cách tối giản, nên tôi đã phải gác lại sở thích cá nhân—những chất liệu mềm mại như vải lanh, hay phong cách thanh lịch, tinh tế.


Nhưng lần này thì khác. Tôi nói thẳng với nhà thiết kế:


“Tôi muốn căn nhà theo phong cách Pháp—nhẹ nhàng, sang trọng, đầy nữ tính.”


Nhà thiết kế hào hứng:


“Vậy thì để tôi đến xem sơ đồ nhà luôn nhé. May quá, tôi rảnh ngay bây giờ.”


Tâm trạng tôi đang rất tốt. Cầm được sổ đỏ trên tay, cảm giác nhẹ nhõm vô cùng.


Nhưng niềm vui đó nhanh chóng bị dội gáo nước lạnh khi tôi đến trước cửa nhà.


Ổ khóa cửa bị ai đó nhét đầy xi măng.


Trên cánh cửa, bốn chữ đỏ lòm hiện rõ rành rành:


“Đồ hèn đi ૮ɦếƭ đi.”


Nhà thiết kế đứng kế bên sững người, rồi quay sang nhìn tôi:


“Cô gái... hình như có người đang rất ghét cô.”


Tôi chẳng buồn đoán. Trong đầu tôi đã hiện rõ một cái tên.


Tôi chỉ không ngờ cô ta vẫn chưa chịu dừng lại.


Có lẽ lần tới tôi phải lắp thêm camera ngoài hành lang.


Đúng lúc ấy, cửa căn hộ đối diện khẽ hé. Một người hàng xóm ló đầu ra, giọng nhỏ nhưng đầy ẩn ý:


“Hứa Nhã à, cô đến rồi. Tôi biết ai là người làm việc đó.”


Bà ấy mời tôi và nhà thiết kế vào nhà, vừa rót nước vừa than thở:


“Dạo này nhà tôi liên tục bị nhét tờ rơi, dán quảng cáo kín cả cửa. Nói mãi không xong, tôi phải lắp một cái camera cho đỡ phiền.”

Novel79, 02/06/2025 10:29:28

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện