Đang lúc Voldemort đau đầu suy tư về chiến tranh, Harry đã trở lại. Cậu cẩn thận ôm Daniel đang ngủ say xuống xe ngựa, nhẹ nhàng đi vào phòng trẻ con trên lầu, giao đứa nhỏ cho gia tinh chăm sóc.
[Nagini, Voldy ở đâu?] Cậu không nghi ngơi, trực tiếp hỏi về Voldemort.
Nagini dùng ánh mắt yêu thương nhìn Daniel, sau đó chuyển hướng Harry, vươn cái đuôi to nhẹ nhàng quấn quanh cậu, [Harry thân yêu, ngươi vừa mới trở về, thân thể rất mệt, bây giờ đã muộn, nên nghỉ ngơi trước, có chuyện gì thì sáng ngày mai nói với Voldy.]
Harry không hề do dự, lắc đầu. Bây giờ cậu muốn nhìn thấy Voldemort, chỉ có hắn mới giúp cậu bình tĩnh.
[Được rồi.] Nagini lo lắng dùng cái đầu cực đại cọ cọ ng Harry, cảm giác được tâm tình Harry bức thiết, nó thỏa hiệp nhượng bộ, [Hắn ở thư phòng, gần đây xảy ra rất nhiều chuyện, hắn phải làm việc khuya.]
[Cám ơn ngươi, Nagini.] Harry thâm tình ôm lấy đại xa luôn lo lắng cho cậu, sau đó bước nhanh tới thư phòng.
Một tuần ở Bungari, cậu cố ý ngăn cách với bên ngoài, mỗi ngày cùng Rose, Richard chơi đùa với Daniel. Cậu cần bình tĩnh chấp nhận sự thật, sau này cậu nên bước tiếp thế nào. Tiếp tục duy trì con đường trung lập, hay là sóng vai chiến đấu với Voldemort. Cho dù thế, cậu vẫn cảm giác được bên ngoài bắt đầu dậy sóng, có chuyện lớn đã xảy ra, khiến mọi người bối rối. Nhưng trước khi hỏi Voldemort về việc này, cậu có chuyện quan trọng hơn muốn nói cho hắn.
Harry đột nhiên xuất hiện khiến Voldemort phải tạm thời đẩy công việc ra khỏi đầu, nhưng tâm trạng của hắn không hề khó chịu vì bị quấy rầy, mà ngược lại còn rất vui vẻ thoải mái. Rốt cục người yêu bé nhỏ của hắn đã trở lại, một tuần không thấy, rất nhớ nhung.
Sau nụ hôn đầy ngọt ngào tình ý, hai người thân mật ngồi trên sofa.
“Một tuần qua thế nào? Vui vẻ hay không? Bungari thú vị chứ?” Voldemort thử hỏi. Kỳ thật hắn cảm thấy tâm trạng Harry không quá tốt, xem ra, một tuần thả lỏng tâm tình không có hiệu quả.
Mặt Harry trở nên u ám, ngón tay nắm chặt lấy tay Voldemort, khẽ run lên. “Daniel phát bệnh. Trước lúc nó phát bệnh, không có dấu hiệu gì, nhưng khi nó bắt đầu phát bệnh thì tốc độ lại nhanh như vậy, đột nhiên liền……” Cậu nghẹn ngào, dùng sức chớp mắt, cố gắng không để nước mắt tràn ra, “Nếu, nếu không phải ngươi đã dạy ta cách ứng phó với tình huống này, thì ta không thể làm gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn Daniel……” Cậu không nói nổi nữa, tưởng tượng đến lúc ấy, Daniel gần như đình chỉ hô hấp khiến lòng cậu thắt lại. Có lẽ vì Daniel chính là cậu, trước thời điểm Daniel tử vong, cậu cũng cảm thấy được tử thần, điều này giúp cậu hiểu rõ đau đớn Daniel phải chịu.
Voldemort lấy khăn tay, lau nước mắt cho Harry, trong lòng không có phản ứng quá lớn đối với chuyện của Daniel, hắn chỉ yêu thương Harry. “Không sao, chúng ta còn thời gian, còn hai năm. Ta nhất định bắt được Dumbledore, bắt lão ta cởi bỏ nguyền rủa cho Daniel.” Hắn nắm chặt đôi tay lạnh băng của Harry, “Ta cam đoan.”
Harry không nói gì, cúi đầu, có chút mơ hồ nhìn hoa văn tinh xảo trên thảm. Voldemort lo lắng, tăng thêm lực nắm tay, hắn không thích Harry như vậy, sợ Harry sẽ làm chuyện không lý trí.
“Ta nói, Harry……” Voldemort lấy giọng, chuẩn bị chuyển đề tài, bởi vì nếu tiếp tục vấn đề này thì càng tệ hơn.
Nhưng Harry cắt ngang lời hắn, “Voldy.” Cậu ngẩng đầu, trong đôi mắt xanh lá hiện lên sự kiên định, Voldemort theo bản năng cảm giác được phiền toái.
“Ta cùng với ngươi.” Harry nói.
Voldemort nhìn cậu.
“Ta muốn gia nhập chiến tranh. Cùng với ngươi.” Harry nói.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.