Harry kìm nén sự tức giận về Dumbledore, kiếp trước là một phần trong cuộc đời của cậu, chối bỏ nó không ích gì. Ít nhất, bây giờ cậu đã trưởng thành, hành động đả kích của Voldemort giúp cậu hiểu rõ Dumbledore, lúc trước cậu dũng cảm đầy nhiệt huyết là điều hiểu nhiên, đa số người của thế giới pháp thuật bị vẻ bề ngoài của Dumbledore lừa gạt, cậu từ nhỏ được Dumbledore một tay bồi dưỡng, càng không thể trở thành ngoại lệ. Nếu không có chuyện của Daniel, cậu vẫn như trước đây, nhận định Dumbledore là lão nhân tốt bụng, hài ước, kiên trì đấu tranh với phù thủy hắc ám nhất thế giới pháp thuật, cho dù cậu đứng bên cạnh Voldemort, cậu cũng thấy Dumbledore đúng.
Voldemort nắm chặt tay Harry, “Harry, chính trị luôn dơ bẩn như vậy. Em không cần buồn bã vì chuyện năm đó tin tưởng hoàn toàn vào Dumbledore, ông ta muốn đùa giỡn người khác thật sự rất dễ dàng, em đừng chối bỏ chính mình. Dù quá khứ có thế nào thì nó cũng là báu vật, giúp chúng ta không lặp lại sai lầm trong cuộc sống.” Hắn tạm dừng vài giây, lẩm bẩm, “Nếu không, cho em một câu thần chú để quên đi?”
“Không, không cần.” Harry hít sâu một hơi, kiên định cự tuyệt đề nghị của hắn, “Ta không chối bỏ chính mình, ta đã làm như vậy, sao phải chối bỏ chứ? Ta, ta chỉ, chỉ……” Một hồi lâu cậu mới nói tiếp, “Ta chỉ mệt mỏi, Voldy, ta mệt.” Đầu của cậu nhẹ nhàng gác trên tay Voldemort, ánh mắt ௱oЛƓ lung, “Ta cần thời gian chấp nhận sự thật này, cho nên, ngươi để ta ở một mình vài ngày được chứ?”
Yêu cầu này làm Voldemort ứng phó không kịp, Harry muốn ở một mình vài ngày? Vứt bỏ hắn? Bởi vì lão già điên Dumbledore kia? Hắn nghiến răng ken két, nhưng trên mặt chỉ có thể nở nụ cười, “Được, được. Em muốn đi đâu, ta sắp xếp cho em. Muốn tiểu Daniel đi cùng không? Bảo mấy gia tinh đi theo? Nhớ viết thư cho ta, hoặc dùng kính hai mặt liên hệ, được chứ?”
Harry nghỉ một tuần, mang theo Daniel tới Bungari, tìm Richard và Rose, Voldemort đưa bọn họ tới cửa, sau đó dùng phép độn thổ rời đi.
“Hình tượng luôn ngưỡng mộ sụp đổ, sự tin tưởng mất theo, dẫn tới tinh thần mệt mỏi.” Richard nhíu mày, chậm rãi nói, “Harry đáng thương, cảm giác bị lừa gạt thật sự rất tệ. May mắn, tớ chưa từng tin lão già lừa đảo kia.”
Một tuần xảy ra rất nhiều việc. Harry sống tại Bungari yên bình, đến khi trở lại trung tâm của chiến tranh, cậu có cảm giác thời gian đã qua thật lâu.
Dư luận bắt đầu nghiêng sang Tử thần thực tử, kẻ thị phi như Rita Skeeter lại có chỗ phát huy tài năng, cô ta dùng 乃út lông xanh biếc, tạo ra tin tức mười phần có chín phần giả, dùng vô số từ ngữ làm độc giả sợ hãi, nói về sự khinh khủng mà một phù thủy trải qua ở thế giới Muggle, tin tức xuất hiện khắp nơi khiến phù thủy nhìn xã hội Muggle như ma quỷ.
Dân chúng mù quáng, bị tin tức dẫn đường, bộ lộ sự kiêu căng lại mang theo sự sợ hãi từ sâu đáy lòng, bọn họ không thể tin rằng Muggle từng bị bọn họ khinh thường có thể trở thành uy hiếp, lại càng không thể chịu được tương lai bị Muggle dẫm nát dưới chân, đa số phù thủy vì tin tức của Rita mà xin gia nhập Tử thần thực tử.
Cùng lúc đó, trận chiến giữa Tử thần thực tử đồ và Hội phượng hoàng, không còn là chiến tranh giữa chính nghĩa và tà ác, bảo vệ hay không bảo vệ Muggle, mà là chiến tranh sinh tồn trắng trợn. Nếu Hội phượng hoàng không có phương pháp ứng phó, bọn họ sẽ trở thành vật hy sinh dưới bánh xe chính trị.
Hội phượng hoàng chịu đủ tình thế bất lợi, rốt cục làm ra quyết định khiến cả thế giới pháp thuật khiếp sợ – bọn họ hợp tác với Muggle.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.