NGOẠI TRUYỆN 3
Tại sao em lại làm ở bar?
Lần thứ hai tiếp xúc với em là ở Fire, mặc dù tôi là người sai nhân viên bảo em đến rót R*ợ*u nhưng vẫn vờ không nhận ra em. Tôi bực, em làm cho lắm thì tắm cũng ở chuồng thôi. Tại sao tôi trả lương làm ở nhà hàng nhiều như vậy mà buổi tối cũng đến bar làm? Em ngốc quá! Muốn mắng em mà sợ em thấy tôi dữ quá rồi sợ tôi. Lỡ sau này gặp tôi em né tôi thì tôi thiệt chứ em đâu có yêu tôi thương gì tôi đâu nên đâu biết, vì vậy tôi cứ thờ ơ với em vậy đó. Cơ mà chỉ thấy em làm ngày hôm đó thôi. Mấy ngày sau ngày nào tôi cũng đến nhưng không gặp em nữa, lúc đó tôi mới hết giận em.
Chuyện lúc ký hợp đồng.
Hồi lúc ký hợp đồng hôn nhân, em có hỏi tôi một câu rằng "Kết hôn là giả nên chúng ta không cần làm chuyện đó đúng không? Ý tôi là chuyện vợ chồng, tôi chỉ hỏi cho biết để đề phòng chứ anh muốn thì tôi cũng không cho." Tôi muốn hỏi em là em có ngốc không? Nhưng sợ em buồn. Nếu người em hỏi không phải là tôi thì sao đây? Lúc đó vừa giận vừa buồn cười, em của lúc đó ngây thơ và đáng yêu lắm, chỉ thua bây giờ mỗi cái là em của lúc đó chưa yêu tôi thôi.
Lần đầu làm em khổ.
Lúc đó em bị Rim Suk Kyung bắt, nghe tin mà chân tay tôi run run hết cả lên. Em của tôi, sao tôi lại có thể sơ xuất như vậy được chứ? Lúc đến nơi, thấy em nằm trên nền bê tông, cơ thể trầy xước hết, còn bị Rim Suk Kyung đá vào bụng một cái rất mạnh. Lúc đó em ngất rồi nên không biết. Khi thấy em bị đánh tôi như hóa điên, bổ nhào đến cấu xé Rim Suk Kyung đến nỗi nó chỉ còn có thể thoi thóp chút hơi tàn, xung quanh nó toàn là máu. Không nhờ Seo Jun ngăn thì tôi đã lấy mạng nó vào đêm đó luôn rồi. Điều khiến tôi hối hận nhất là đêm đó không đưa em về nhà. Tối về xem mấy vết bầm trên người em mà tôi tê tái lòng, đó là lần đầu tiên tôi làm em khổ.
Bà Bona.
Tôi biết bà Bona lâu rồi, từ cái hồi tôi còn nhỏ xíu, học múa ở trung tâm văn nghệ ý. Lúc đó anh hai cứ tranh với ba mẹ đi đón tôi suốt, ngày nào đón tôi cũng mua kem cho tôi ở trước trung tâm rồi bắt tôi ăn thật chậm. Trong lúc ăn, lúc nào tôi cũng thấy anh hai cứ nhìn cái chị mặc váy xanh hay cho con chó hoang gần trung tâm ăn xúc xích hoài à. Anh nhìn chị đó rồi cười ngây ngốc như thằng ngáo ý, trông tội phết. Sau này lớn hơn một chút tôi còn biết được là trong lúc anh đi du học anh còn nhờ người giúp chị ta có việc làm ở một nhà hàng. Tự nhiên tôi thấy ganh tỵ rồi dần dần có ác cảm với chị ta, anh hai của tôi chỉ nên quan tâm một mình tôi thôi.
Rồi một ngày nọ tôi biết tin anh cưới, đám cưới của anh gấp gáp mà trống vánh lắm. Sau đó anh đưa chị ta vào Vintage, nơi tôi sống với Daniel. Vì không muốn chia sẽ anh hai với ai nên tôi ghét bà Bona cực, còn dụ bả rồi bỏ rơi bả nữa. Nhưng lúc tôi về tôi không thấy vui cho lắm, sau khi bị anh hai mắng thì tôi lại bực rồi cảm thấy mình không có lỗi nữa. Song, tôi lại ghét bả tiếp.
Hồi đó tôi thân với Jung Jiya, bị ả ta nói ngon ngọt nên có cảm tình. Sau này lúc thấy Jung Jiya cầm dao đuổi bà Bona và nghe được cuộc trò chuyện đó tôi mới biết cái người ác ôn, xấu ta là ả ta chứ không phải Bona. Dần dần sau này tôi thấy bà Bona bả hiền và tốt thật.
Chị Na Na.
Từ nhỏ tôi đã sống trong gia đình nghèo, ba mẹ thì như người ta nói là già như ông bà của tôi. Sau này tôi mới biết họ là ba mẹ nuôi của tôi, ba ruột của tôi là cái người hay say xỉn ở khu cư xá cũ. Dù biết bị bỏ rơi nhưng tôi không buồn, tôi hài lòng về cuộc sống nghèo khó của ba mẹ nuôi, tôi hài lòng về người chị hay đến thăm tôi, chơi với tôi. Chị không hay nói chuyện với tôi nhưng tôi thích chị lắm. Chị hay gửi mẹ nuôi tiền để mua áo mới cho tôi, mua bánh kẹo cho tôi. Không biết tại sao chị tỏ thái độ ghét tôi mà tôi lại thích chị nữa, nhưng chị chỉ làm bộ thôi, có lúc tôi ôm chị rồi lén nhìn chị thấy chị cười. Dù sao đi nữa, chị Na Na là một nơi để tôi nương tựa, tôi ngưỡng mộ chị lắm.
Lúc biết chị có một gia đình lớn, có bà ngoại tôi cũng ganh tỵ lắm. Nhưng rồi tôi cũng mặc kệ, tôi có chị và ba mẹ nuôi là đủ rồi.
Sao tôi có thể ngủ?
Lúc kế hoạch bắt đầu, tôi đã suy nghĩ rất nhiều. Tôi tự dằn vặt bản thân mình nhiều lắm. Còn gì đau đớn hơn khi làm em đau? Lúc thấy em bị xô ngã xuống nước, lòng tôi lạnh buốt. Ngay khoảnh khắc đó tôi đã yếu lòng. Tôi đã muốn chạy thật nhanh đến lao xuống nước cứu em. Nhưng Seo Jun ngăn tôi lại, tôi nắm tay thành quyền rồi dời tầm mắt không dám nhìn em. Tôi sợ nhìn vào mắt em tôi sẽ chạy đến ôm em mất, nhưng rồi cuối cùng tôi cũng làm được. Tôi thờ ơ với em, nhìn em bằng ánh mắt chán ghét rồi hỏi em "Còn ngồi ở đó làm gì?". Tôi đi phía trước như một kẻ vô hồn, tự thấy bản thân mình tồi tệ. Hôm đó về còn phải gọi cho Jung Jiya để dẫn cô ta vào lưới, vô tình em lại nghe thấy cuộc trò chuyện. Không biết em nghe được gì mà đêm đó em khóc nhiều lắm. Tôi quay lưng về phía em nhưng tôi chẳng ngủ được. Em khóc thì sao tôi có thể ngủ?
Cách yêu của anh.
Tôi không biết tôi tốt đẹp đến như thế nào mà anh lại yêu tôi nhiều năm như vậy. Anh đẹp trai, anh có tiền, anh có tất cả nhưng anh chọn yêu một người chẳng có gì như tôi. Lúc Kim Yoona cho tôi biết khoảng thời gian làm việc ở nhà hàng là anh đứng ra tạo việc cho tôi thì tôi cảm động lắm, tôi đã suy nghĩ rất nhiều về việc này. Hóa ra cách yêu của anh là âm thầm che chở cho tôi.
Lần đầu tiên trong đời tôi cảm thấy bất lực.
Em có thai tháng thứ năm, bụng của em vì có hai bé mà to lắm. Em hay bị đau lưng, ngủ không ngon giấc nhưng em chưa từng than phiền với tôi rằng em mệt như thế nào. Vì yêu tôi, sinh con cho tôi mà em chịu đựng được hết. Tôi thương em lắm nhưng ngoài chăm lo cho em ăn uống, massage cho em một chút thì chẳng làm gì được nữa hết.
Khi em sinh, em đau quằn quại, khổ sở vô cùng nhưng chẳng rơi một giọt nước mắt, em kiên cường lắm. Lúc đó tôi chẳng thấy gì ngoài bất lực. Giá như tôi có thể chịu đau giúp em.
Khăn choàng đôi của ba mẹ.
Mỗi năm, khi mùa thu qua đi thì mùa đông lại đến. Mùa đông đến thì Taeyang thấy ba với mẹ lại dùng khăn choàng cổ đôi, trông rất ngứa mắt. Ba không cho Taeyang yêu mà hàng ngày ba đều phác cẩu lương cho Taeyang ăn ngán đến tận cổ. Ba khoe khăn choàng đó là mẹ đan cho ba nên ba thích lắm. Cơ mà nói đi cũng phải nói lại. Cặp khăn choàng của ba mẹ đẹp lắm, mẹ Na khéo tay nên làm gì cũng đẹp hết. Không biết chiếc khăn đó có từ khi nào, nhưng từ lúc sinh ra đến giờ Taeyang được 10 tuổi và mười năm nay luôn thấy ba mẹ dùng mỗi khi đông đến. Theo thời gian thì kiểu dáng của chiếc khăn không còn thời thượng như ngày nào nhưng do ba mẹ giữ kỹ nên nó mới lắm. Sau này có người yêu Taeyang cũng sẽ đan khăn cho mình và người yêu mình như ba mẹ vậy.
Người vợ như mẹ.
Tôi thì không rảnh mà đan khăn như Taeyang, nhưng mà sau này tôi nhất định sẽ giỏi giống ba và yêu thương vợ như ba yêu thương mẹ. Hàng năm vào sinh nhật tôi đều cầu nguyện cho mình có được người vợ như mẹ. Mọi người nghe thì hỏi "Sao con không cầu thứ khác mà cứ thích có vợ như mẹ thế?" Tôi tự hỏi: Còn có thể cầu thứ khác sao? Tôi đẹp trai, con nhà giàu, thông minh, có mắt nhìn xa trông rộng, sạch sẽ, thơm tho y như ba thì chỉ cần có vợ giống mẹ nữa là tôi hạnh phúc rồi còn đâu. Hỏi nhảm nhí!
Ng*ai t*nh.
Tôi sinh con được 3 tháng, một ngày nọ tôi tắm rồi nhìn vào gương mới nhận thấy thân hình mình chẳng còn như xưa nữa. Chăm con ngày đêm bận bịu nên tôi chẳng màng tới mình, hóa ra mình đã xấu xí đến như vậy. Bụng tôi đã có một lớp mỡ dày cộm, chi chít trên da là vết rạng xấu xí vô cùng. Tôi đứng trước gương trầm ngâm một lúc mới ra ngoài.
Hôm đó anh về, anh thơm tôi và hai đứa nhỏ một cái rồi vào phòng tắm. Điện thoại anh để trên tủ bỗng chợt sáng lên, tôi tò mò cầm lên xem. Một dòng tin nhắn mới được thông báo tới có nội dung "Em gửi thông tin ba khách sạn 6 sao cho anh rồi ạ, chủ tịch xem thích hợp với phong cách nào hơn."
Nước mắt tôi giàn giụa, muốn mở lên nhưng phải nhập mật khẩu mới mở được. Tôi bấm ngày sinh của anh, không được. Tôi bấm ngày sinh của con, cũng không được. Tôi bấm ngày sinh của tôi, được. Vỏ bọc của anh cũng tốt thật, bề ngoài tỏ ra yêu thương tôi như vậy, ngay cả mật khẩu của anh cũng là ngày sinh của tôi. Hình nền là hình của tôi lúc mang thai hai bé tháng thứ tám, bụng to lắm rồi, đang đứng sở bờ sông Hàn ngắm hoàng hôn. Anh cũng giỏi thật, yêu vợ con thế cơ đấy!
Tôi lướt một đoạn tin nhắn của anh và cô gái đó, toàn là bàn bạc về khách sạn. Nào là chỗ này phong cách này, đồ tắm ở đây là theo phong cách này sẽ khiến mình được hòa nhập với văn hóa ở đó. Tôi thấy còn có cả thông tin khách sạn ở Pháp và cả Anh. Hóa ra những chuyến đi công tác của anh là đi khách sạn như vầy sao? Tôi khóc, nước mắt rơi lả chả nhưng vẫn cố lướt thêm xem ngoài cô ta anh còn người nào nữa không. Tôi thấy có rất nhiều tin nhắn có nội dung là "Hôm nay anh tuyệt lắm.", "Hôm nay anh rất tuyệt."
Dơ bẩn!
Thật đáng kinh tởm!
Bao nhiêu nỗi thất vọng, tổn thương dân trào. Tôi nhìn hai đứa nhỏ của tôi mà nấc lên từng tiếng. Cùng lúc đó anh đi ra, thấy tôi khóc anh "vờ" hoảng hốt dỗ dành tôi.
Tôi vừa khóc vừa bảo "Em đã nói rồi, có làm gì thì làm chứ đừng để em chung chồng mà."
Anh giả vờ hỏi lại "Em nói gì anh không hiểu? Chung chồng gì? Em xem phim à?"
"Thôi đi, anh đừng có giả vờ, tôi biết hết rồi. Tôi biết tôi có thai anh không động đến tôi được thì tôi cũng dùng tay giúp anh đó, tôi làm như vậy là vì cái gì? Tôi sợ anh có nhu cầu rồi tìm người khác, tôi sợ cảnh chung chồng lắm, tôi không chịu được! Rồi khi sinh con, tôi ở cử, anh cũng không động được, tôi mới bảo là để tôi giúp anh nhưng anh nằng nặc không chịu, bảo là không cần đâu, anh chịu được. Anh bảo thế là vì anh có người khác giải quyết cho anh rồi, không cần tôi nữa chứ đâu phải là chịu được hay không được đâu. Tôi cố gắng vung vén bao nhiêu thì anh lại đập đổ bấy nhiêu. Nếu đã như vậy thì li hôn đi, tôi chán cái cảnh lo được lo mất này lắm rồi."
Anh im lặng để tôi vừa nói vừa trút giận lên người anh, tôi nói xong rồi thì anh mới nhẹ giọng bảo "Anh không có."
Tôi giơ điện thoại đưa cho anh tự xem tự hiểu, anh vừa xem tôi vừa xỉa xói "Chồng ơi là chồng, anh cũng vừa vừa phải phải thôi. Bày đặt để hình nền là tôi, mật khẩu là ngày sinh của tôi mà lại đi cắm tôi ba bốn cái sừng. Anh làm vậy trong lòng cảm thấy thoải mái lắm hả?"
Mặc cho cô xỉa xói, nặng nhẹ anh không hề lớn tiếng lại mà nhẹ giọng giải thích. "Đây là thư ký Song."
Cô cười bất lực "Tôi nhớ không nhầm cô ấy có chồng rồi mà. Hai người không biết xấu hổ à? Đồ xấu xa! dơ bẩn! Vô đạo đức!"
Anh cầm điện thoại, ngồi xuống bên cạnh cô rồi gọi cho người vừa gửi tin nhắn đó cho anh. Người bên kia nhận máy anh liền bật loa lớn để cô nghe được cuộc điện thoại.
"Thư ký Song, cô đang ở đâu?"
"Em ở nhà."
"Với ai?"
"Chủ tịch, sao anh hỏi vậy? Em đương nhiên là ở với chồng em."
"Nghe nói cô có thai đúng không?"
Lee Bona hơi sững sờ. Có thai sao? Có thai thì chắc là con của chồng cô ta chứ sao cô ta dám có thai con anh được. Mà nếu con của chồng cô tha thì....thì có thai cũng đâu có làm chuyện đó được, ảnh hưởng tới đứa bé mất.
Bên kia cười nhẹ rồi trả lời "Bụng em to như vậy, hàng ngày anh gặp còn không biết à?"
"Ừ, tôi hỏi cho chắc." Nói rồi anh nhìn cô. Song, anh lại hỏi tiếp "Chuyện mấy cái khách sạn cô gửi là bên đầu tư chọn à?"
"Đúng vậy, họ muốn thay đổi phong cách của khách sạn để thu hút khách hàng. Họ chọn rồi gửi nhờ anh xem xét cái nào tốt nhất thì làm cho họ đó ạ. Dạo gần đây xu hướng khách sạn ở Anh và Pháp bắt đầu đổi hướng theo phong cách của Châu Á nhằm tạo sự mới lạ cho khách hàng. Anh còn bảo em bàn bạc với họ chuyện thay áo choàng ở khách sạn thành đồ ngủ theo kiểu Châu Á cách tân hiện nay ý, em bàn rồi, họ rất đồng ý. Lần này chủ tịch phu nhân cũng được lợi nhuận từ việc đồ ngủ này rồi."
"Ừ, vậy cảm ơn cô. Tối rồi mà còn làm phiền."
"Dạ không sao ạ, sếp ngủ ngon."
Tắt điện thoại, anh nhìn sang cô nhẹ giọng. "Đây là công việc, không như mình nghĩ đâu."
Anh biết vợ vừa sinh không lâu nên tâm lí hơi nhạy cảm. Thân hình vợ cũng đã thay đổi quá, trong thời gian ngắn chưa trở lại như trước được nên sẽ tự ti. Trước đây anh đào hoa, vợ suy nghĩ nhiều như thế cũng phần là do anh, anh không dám trách vợ.
Trong lòng cô cũng nguôi ngoai được phần nào nhưng vẫn cứ khó chịu, cô giật điện thoại của anh rồi bấm ra ngoài tìm mấy cái tin nhắn "mùi mẫn" khác rồi đưa cho anh, cô hỏi "Vậy còn những cái này là sao? Anh đừng hòng chối."
Kim Taehyung thở dài rồi chỉ vào tên người gửi. "Là Jeon Jungkook với Jung Hoseok gửi mà mình."
"Các anh chơi gay à? Đàn ông với nhau mà "Hôm nay anh tuyệt lắm" hả? Hay anh lưu tên như thế để che mắt tôi?"
Kim Taehyung lại bấm gọi cho Jeon Jungkook và Jung Hoseok. Đúng thật là hai người đó chứ anh không có lưu tên để che mắt cô. Anh giải thích là tụi nó giỡn với anh chứ không có ý gì khác.
Nghe chồng giải thích rồi chứng minh mà càng lúc cô càng thấy có lỗi. Vừa rồi mắn an*** thế không biết anh có buồn không nữa. Cô nắm tay anh, chân thành nói "Là em suy nghĩ nông cạn, em xin lỗi mình."
Kim Taehyung cười, nhẹ nhàng vuốt tóc cô rồi đặt lên má cô một nụ hôn "Mình thương anh nên mới như vậy, sau này dù có sai mình cũng đừng xin lỗi anh, anh không cần."
"Thế...mình cần gì?"
"Anh cần mình. Cả đời này lúc nào cũng cần mình."
HẾT.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.