Long Đằng có chuyến đi công tác ở Macao nên bắt cô phải đi cùng anh ta. Cô cũng rất vui vì chưa bao giờ được đi Macao chơi hết nên muốn đi một lần cho biết, dù sao thì cũng có anh bảo kê rồi.
Ở trên sân thượng của biệt thự hàng loạt máy bay bay trên không trung. Long Đằng nhìn cô, sau đó ôm lấy cô, ra khỏi phòng làm việc.
Trên sân thượng,cônhìn chiếc máy bay, ở bên Long Đằng cô biết Long gia không thua gì Vu gia nhưng mà giống anh thì lần đầu tiên cô thấy đã , cô cũng hiểu khả năng của anh, nhưng có thể đi máy bay kiểu này, vẫn không thể tưởng tượng nổi.
Chính mình làm thế nào lên được máy bay, cô cũng không rõ, đợi tới lúc hồi phục tinh thần thì đã đang ở trong một gian phòng trên máy bay rồi. Vu Gia Hân nhìn Long đằng một thân trang phục nhàn nhã, nói.
"A Đằng , sao anh có thể bay tùy tiện như vậy? Sẽ không có người bắn hạ anh sao?”
"Ai dám bắn anh cơ chứ!"
Long Đằng rót một ly R*ợ*u đỏ, ngồi trên ghế salon, dáng vẻ nhàn nhã, lười biếng như một con sư tử đang mơ màng, Nhẹ nhàng nhấp một ngụm nhỏ, thanh âm khàn khàn vang lên.
"Ông xã em còn nhiều chuyện lắm em không biết đâu"
Cô gật đầu một cái, sau đó bắt đầu nhìn quanh căn phòng trên máy bay này, thật đúng là quá xa hoa. Cuối cùng cô ngồi trên giường, nhìn về phía anh ngồi trên ghế salon cũng đang nhìn chằm chằm cô. Ánh mắt kia, có chút mập mờ. Cô nhớ tới tối qua, khuôn mặt nhỏ nhắn liền đỏ bừng.
Cần cổ trắng như tuyết cũng ửng đỏ. Lạc Trạch nhìn cô đang thẹn thùng, yết hầu khẽ động, ngửa cổ uống cạn ly R*ợ*u.
"Lại đây ngồi."
Cô không để ý tới anh, chỉ lắc đầu một cái, muốn nói cô không qua.
Anh thấy thế, một đôi Ưng Mâu sắc bén híp một cái, tản ra tín hiệu nguy hiểm.
“Anh nói, tới đây."
Cô cảm thấy mình sống lưng lạnh ngắt, không dám chần chừ thêm, đứng dậy đi qua. Một giây đồng hồ này, bước thật là khó khăn. Long Đằng cũng chỉ ngồi yên nhìn cô, không vội vã, thưởng thức dáng vẻ của cô.
Cô đi tới, không kịp có thêm động tác nào khác đã bị anh ôm lấy đặt cô ngồi trên đù* anh.
" Này, anh…"
Anh nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô, nhịn không được lại muốn trêu chọc, nhìn tới cần cổ cũng đỏ ửng lên, môi mỏng từ từ tiến sát lại. Cảm giác lành lạnh khiến cả người anh thẳng đờ ra.
"Anh như thế nào?" Thanh âm u ám, trầm khàn của anh vang lên bên tai cô. Từng đợt ngứa ngáy cùng cảm giác lạnh lẽo, khẽ động đậy, rồi vội cứng đờ người, khóe miệng co quắp lại.
"Đừng nhúc nhích, nếu không sẽ…” Hai tay anh đặt trên bộ ng đầy đặn đang phập phồng của cô, cánh môi hạ xuống hôn lên gáy cô, thỉnh thoảng lại vươn đầu lưỡi liếm nhẹ cổ cô, khiến cô toàn thân run rẩy.
Vu Gia Hân nuốt nước miếng, bởi cô rõ ràng cảm thấy dưới ௱ô** mình đã đội lên một cái ô nhỏ, đã chuẩn bị sẵn sàng rồi. Người đàn ông này tại sao lại tùy thời mà động dục như vậy chứ. Cô toát cả mồ hôi lạnh.
"Anh, anh buông ra."Thanh âm mềm mại phát ra từ miệng cô , nghe thế nào cũng có điểm như đang làm nũng.
Anh nghe càng thêm ngứa ngáy trong lòng, xoay người cô lại, để cô giang rộng hai chân ngồi trên đù* anh. b Mặt cô lại đỏ bừng, tư thế này thật là quá xấu hổ đi. Cô cắn cắn môi, đầu cũng cúi thấp, chẳng dám nhìn lung tung đâu cả.
Tiểu yêu tinh, em thực sự muốn để anh ૮ɦếƭ trên người em, em mới cam tâm sao?” Nói xong anh cắn cắn lỗ tai cô, chọc cho thân thể cô run rẩy. Anh biết rõ đó là nơi vô cùng nhạy cảm của cô.
"Làm thế nào mà em vẫn nhạy cảm như vậy? Hả?” Thanh âm trầm thấp, khàn khàn, tràn đầy từ tính, như xuyên thấu, hấp dẫn, mị hoặc, có sức hút ૮ɦếƭ người.
Cô cảm thấy cả người nóng như lửa. Nóng quá, dưới sự trêu chọc của anh, cô như sắp nhũn ra vậy. Gần đây sao chỉ muốn tìm một chỗ nào để chui vào vậy.
Cô đẩy ***g ng nóng bỏng cứng rắn cua anh ra nhưng anh không nhúc nhích. Trong mắt Long Đằnghành động này của cô lại như muốn nắm bắt lấy anh, khơi lên hứng thú của anh.
"Anh muốn em, để cho anh yêu em, ngoan.” Trong lời anh vừa giống như ra lệnh lại hàm chứa mấy phần cưng chiều cùng thương yêu. Nói dứt lời thì cũng liền hành động. aa Hai tay không thành thật đã bắt đầu *** áo cô.
Cô mê mang, mặc cho anh tùy tiện, không kiêng kị gì mà ở trên người cô chạy loạn. Đột nhiên thấy bên hông chợt lạnh, khiến cô tỉnh táo lại đôi chút.
Gia Hân mở cặp mắt tràn đầy sương mù, cùng mê mang, thanh âm nhỏ vô lực.
"Không cần, không, đây là trên máy bay." Cô vô lực chống đối. Thật ra hiện tại cô cũng rất khó chịu. Cô thật sự là một cao thủ, anh biết rõ những điểm mẫn cảm trên người cô, trong cơ thể cô, lửa dục đã bắt đầu thiêu đốt, nhưng một chút lý trí còn sót lại khiến cô lên tiếng cự tuyệt, mặc dù cự tuyệt cũng chẳng có tác dụng gì.
"Ngoan, còn có một giờ, chúng ta rèn luyện một chút." Vừa nói anh vừa đẩy *** của cô xuống, cũng nhanh chóng kéo khóa kéo của mình xuống. Hông nhấn mạnh một cái liền chìm vào trong thân thể cô, khiến anh điên cuồng, một khi tiến vào liền không thể kìm chế được nữa.
"A"
"Ừ"
Gia Hân hoàn toàn tê liệt ở trên đù* anh, cả người mềm nhũn, vô lực dựa và ng anh. Hạ thể trống không đã được lấp đầy. Hai người cùng phát ra âm thanh thỏa mãn.
Long Đằng cảm thấy cô đã mềm nhũn, anh nâng ௱ô** cô lên, lại *** một cái, tới nơi sâu nhất, sau đó ôm lấy cô, đi về phía giường lớn.
Cứ như vậy, hành trình bay tới Hongkong Macao anh đều ở trên máy bay mà hung hăng muốn cô. Chỉ cần anh muốn liền không phân biệt thời gian hay địa điểm gì hết. Chỉ cần anh phát tình, cô sẽ phải phối hợp với anh.
Một giờ sau, Hongkong Macao ——
Lúc máy bay hạ cánh, khuôn mặt cô vừa trải qua *** trở nên đỏ ửng, cả người không còn chút khí lực nép trong ng Long Đằng. Ngược lại, anh, khóe môi nhếch lên thành một đường cong đầy thỏa mãn. Cô trong lòng thầm hỏi thăm mười tám đời tổ tông nhà anh.
Nếu không phải bay một giờ đã tới nơi, chỉ sợ anh còn chưa chịu kết thúc. Long Đằng thu tầm mắt, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang oán trách vẫn còn đỏ ửng vì ***, nhìn cô điệu bộ như một cô gái nhỏ vậy, trong lòng liền thấy thỏa mãn.
Cô liếc nhìn, từng hàng từng hàng đều là những người đàn ông ăn mặc chỉnh tề, là vệ sĩ sao?
"Long thiếu". Bọn họ đồng thanh kêu lên. cơ thể của cô mềm nhũn, thiếu điều ngã xuống, cũng may là đang dựa vào người anh. Long Đằng khẽ nhíu mày.
"Cô gái, đừng làm anh mất thể diện có được không? Nói gì đi nữa, em cũng là vợ anh thì đừng làm anh mất mặt chứ” long Đằng kề sát tai cô nói nhỏ.
Cô ngẩng đầu, căm tức nhìn anh, con mẹ nó. Cái gì gọi là cô làm anh mất thể diện, cô căm tức đi vào trước không thèm quan tâm tới anh nữa.
"Bà xã, anh xin lỗi mà" biết cô giận nên anb nhỏ nhẹ xin lỗi cô.
Long Đằng ôm eo cô, một đám áo đen lạnh lùng tránh sang hai bên để lối cho anh đi tới. Cô hít sâu một hơi, vẻ mặt không đổi, không lộ cảm xúc ra ngoài.
Long Đằng nhìn cô gái trong ng, khóe miệng tự nhiên cong lên, dưới sự bảo vệ của thuộc hạ, hai người tới khách sạn của anh ở Hongkong, Macao.
"Đừng nghĩ nữa, tiền của anh chính là nhiều tới không đếm được đó. Đời này em muốn đeo vàng đội bạc gì cũng không thành vấn đề đâu.” Thanh âm trầm thấp của Long Đằng truyền vào tai cô, kéo những suy nghĩ của cô trở lại, lúc này cô mới phát hiện, mình đã ở trong thang máy rồi.
Cô nhìn Lạc Trạch, cũng không quá ngạc nhiên sao anh lại biết cô đang nghĩ gì.
"Của anh thì là của tôi thôi, tôi đang nhìn tài sản của mình đó chứ" cô hất cằm nói chuyện với anh.
"phải của em hết tất cả" anh cười sủng nịnh xoa đầu cô.
Hai người ra khỏi thang máy, lại được một nhóm thuộc hạ nghênh đón cùng người quản lý khách sạn.
Cô đi vào phòng, sau đó vô lực nằm ở trên giường, thật là mệt ૮ɦếƭ cô. Cô nhắm mắt lại, không lâu sau liền ngủ thiếp đi. Tới lúc Long Đằng nói chuyện xong quay lại đã thấy cô ngủ say. Long Đằng tới bên giường, ngồi xuống, bàn tay ấm áp vuốt ve gò má của cô, Thật là mệt cho cô rồi.
Long Đằng đi vào phòng tắm, tắm rửa, sau đó bỏ điện thoại ra, mở máy tính, nhìn vào hình ảnh sòng bạc, môi mỏng mím chặt lại, lắc lắc ly R*ợ*u trong tay.
Bảy giờ tối, cô tỉnh dậy, trở mình qua lại, mở mắt ra không nhìn gì đã thấy ngay cốc nước trái cây ở trên tủ đầu giường, liền cầm lấy uống ừng ực từng ngụm lớn.
"Đó là của anh." Tiếng của anh truyền tới.
Cô quay mặt lại nhìn vẻ mặt đùa giỡn của anh. Nhìn chằm chằm xuống chăn mền, cô của chặt đôi mày thanh tú, mái tóc dài lộn xộn, lại nhìn tới bên bàn R*ợ*u đỏ
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.