“Đến nơi rồi!”
Hạ Phương nhìn nhà hàng Rose chuyên tổ chức sự kiện, lễ cưới, là nhà hàng 5 sao nổi tiếng khắp cái Hà thành này đang ở ngay trước mắt, khẽ cau mày. Gia Minh nhà chẳng khá khẩm là mấy, sao có thể chọn nơi này tổ chức đám cưới chứ? Chẳng lẽ hắn ta trúng số độc đắc sao?
“Chú rể là Vũ Gia Minh, cô dâu là Phạm Linh An, con gái độc nhất của tập đoàn Phạm Gia. Tuy gia thế không có gì nổi bật nhưng vì đã chiếm được trái tim của An tiểu thư nên ngay lập tức một bước thăng tiến lên vị trí cao, sắp tới đây sau khi kết hôn sẽ được bổ nhiệm làm phó tổng giám đốc, sau này quyền thừa kế công ty sớm hay muộn cũng sẽ rơi vào tay hắn ta.”
“...Sếp, sao sếp biết rõ quá vậy?”
“Tối qua mới điều tra. Drama tình trường của hắn ta rất thú vị!”
“...” Con người này quả thật đáng sợ...
Sau khi đỗ xe bên ngoài, Hạ Phương cùng sếp đi bộ vào bên trong.
Đám cưới của Gia Minh được tổ chức trong hội trường lớn nhất của khách sạn Rose, nhưng có vẻ Phạm Gia đã bao hết nơi này rồi, khắp nơi chỉ toàn thấy ảnh ngọt ngào của Gia Minh và An tiểu thư. Đâu đâu cũng thấy gương mặt tươi cười của người đã từng dẫm đạp lên tình cảm của cô, điều đó khiến cô cảm thấy chả mấy vui vẻ gì.
Cô dâu và chú rể tươi cười đứng bên ngoài hội trường tiếp đón khách. Gia Minh thấy bóng dáng người con gái quen thuộc đằng xa, lập tức khựng người lại. Đã bao năm trôi qua rồi, cô ấy vẫn chẳng hề thay đổi...
“Lâu lắm không gặp, Hạ Phương! Xem ra bây giờ em sống rất tốt?”
Hạ Phương mỉm cười cho có, rất tự nhiên mà khoác tay sếp mình. Sếp khẽ liếc cô, rồi đưa tay bắt lấy tay của Gia Minh:
“Dương Vĩ.”
Gia Minh gật đầu chào lại, ánh mắt tham lam nhìn Hạ Phương đang cho phong bì mừng vào thùng tiền cưới. Dương Vĩ nhận ra điều này, nhanh chóng kéo cô vào hội trường.
“Tên đó còn tình cảm với cô!”
Dương Vĩ ghé tai Hạ Phương nói nhỏ. Cô không tin vào tai mình, quay sang anh tròn mắt:
“Sao có thể chứ? Anh ta là người đã đá tôi đó!”
Dương Vĩ nhún vai tỏ vẻ không biết, cùng cô ngồi xuống một cái bàn trống. Cô nghĩ chắc anh chỉ đang đùa cô, nên vui vẻ vươn tay lấy một nắm hạt dưa trên bàn ngồi cắn. Một lát sau, có tin nhắn tới: [Anh là Gia Minh đây, ra đằng sau hội trường gặp anh một lát được không?]
Hạ Phương nhíu mày, huých nhẹ Dương Vĩ rồi giơ màn hình điện thoại cho anh đọc. Anh đưa một cái túi đen cho cô, giọng bình thản:
“Đi gặp hắn đi, cầm theo cái chảo đề phòng!”
“...Sếp, anh mang thật đó à? Mang lúc nào vậy?”
“Cầm theo đề phòng có đánh nhau thì vào góp vui!”
“...” Ok anh là nhất, nhất anh rồi!
Cô cầm túi đen đó đi ra phía sau hội trường, dễ dàng thấy Gia Minh đứng chờ ở đấy. Hôm nay quả thực anh mặc bộ đồ chú rể rất hợp, chỉ tiếc cô dâu lại chẳng phải là cô.
“Hạ Phương, em còn yêu anh đúng không?”
Cô ngơ ngác, ngỡ ngàng đến nỗi muốn bật ngửa. Cái gì vậy anh trai, ảo tưởng sức mạnh à? Mà còn chưa kịp trả lời tên não tàn này đã tiến đến nắm chặt lấy tay cô:
“Hạ Phương, anh biết tên Dương Vĩ kia không phải người yêu em, hắn ta quá lạnh lùng, mà em lại chỉ thích những chàng trai ấm áp. Hạ Phương, em biết không, em là người con gái duy nhất khiến anh mãi vương vấn. Sau khi chia tay em, anh đã yêu nhiều người con gái khác nhưng anh không thể tìm lại được cảm xúc giống như khi ở bên em. Anh nghĩ... là anh vẫn còn yêu em... Lần này là thật, anh thề!”
Hạ Phương nhìn mối tình đầu trước mặt. Nếu là trước kia, cô sẽ tin sái cổ, còn bây giờ ư?
Có cái beep mà tin nhá, tuổi gì!
Bàn tay cô siết chặt, cố không để đấm vào mặt hắn, hỏi bằng giọng run run:
“Vậy... An tiểu thư...”
“Anh chỉ dùng cô ta để leo lên cái chức tổng giám đốc mà thôi! Anh thề anh không hề yêu cô ta. Em có thể cho anh 2 năm, chỉ 2 năm được không? Anh sẽ chiếm được công ty Phạm Gia, ngay sau đó sẽ ly hôn với cô ta để về với em. Hạ Phương, chờ anh nhé?”
“Em sẽ chờ!”
Vẻ mặt bất an của Gia Minh nhanh chóng biến mất, thay vào đó là sự hạnh phúc tột cùng. Anh ta dang tay, định ôm người con gái mình yêu vào lòng thì ngay lập tức cô co chân lại, huých đầu gối vào chỗ nào đó của anh ta.
“Tao sẽ chờ, chờ đến cái ngày mày ૮ɦếƭ đi, đó sẽ là ngày hạnh phúc nhất đời tao!”
Bị đánh bất ngờ, Gia Minh chỉ có thể ôm chỗ đó nằm vật ra đất, đau đến nghẹt thở. Vậy mà cô còn lấy thêm cái chảo trong túi đen ra, ngồi lên người hắn đập tới tấp.
“Này thì tra nam! Này thì lợi dụng! Tên khốn!”
Gia Minh vốn gầy gò, bị đánh úp bất ngờ không kịp phản kháng, chỉ có thể nằm im chịu trận. Đến khi hắn ta nằm bẹp dí dưới đất, Hạ Phương mới dừng tay, cúi xuống ghé sát hắn mà nói nhỏ:
“Tiền rách dán lại vẫn có giá trị, nhưng nhân cách thối nát có xịt nước hoa cũng vẫn nặng mùi. Sống làm sao cho người ta nể, chứ đừng để người ta khinh! Cái chảo này ấy, không chỉ dùng để đập người đâu, nó còn có thể rán những thứ 2 mặt đấy. Chẳng qua hôm nay em là chú rể, chị mới thương tình không đánh vào mặt, chỉ đánh vào người. Liệu mà đối xử với An tiểu thư cho tốt, không chị dùng chảo rán ૮ɦếƭ m* mày nha thằng hãm l...”
Nói xong, cô cho chảo vào túi, mặc kệ cho hắn ta nằm bất động ở dưới đất, phủi tay nhảy chân sáo đi về phía hội trường. Ai mà ngờ vừa mới rẽ đã gặp ngay An tiểu thư trong bộ váy cô dâu xinh đẹp đang đứng thất thần cạnh giàn hoa giấy, nước mắt làm nhoè hết mascara.
Nghe hết rồi sao...?
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.