Người luôn đứng phía sau em.“Cái giá các người phải trả cho những tháng ngày cơ cực của Lôi Hạ, còn đắng hơn như thế này nhiều.”
Liễm Sương khiếp đảm đỡ Tống Thành đứng dậy, còn không ngừng quang quác an ủi lấy an ủi để anh ta, nhưng thực chất chỉ là đang cố tình la lối thật to để Hắc Diệt có thể nghe thấy:
“Con trai yêu! Con không việc gì phải lo, Tống gia này không phải dễ dãi, đã có thù thì tất phải trả!” Bà phủi bụi đất bám trên quần áo Tống Thành, âu sầu nhìn con trai bị kẻ khác đánh cho bầm dập không ra hình hài gì mà bản thân lại chẳng thể xông vào cứu rỗi lấy một khắc. “Con tì tiện Lôi Hạ, hóa ra lâu nay cô ăn ở bám víu lấy thằng đàn ông khác ở bên ngoài, cáo mượn oai hùm? Hừ!”
Một mẹ một con húc hắc rời khỏi bệnh viện với bộ dạng cáu kỉnh nhưng lại không vơi đi chút phần nào sự hống hách trong hành động của họ.
Hắc Diệt lẳng lặng kéo ghế lại ngồi kề cạnh mép giường bệnh của Lôi Hạ. Anh có hơi vướng phải chút đỉnh suy sụp. Đúng. Cô gái nhỏ của anh vẫn chưa tỉnh lại.
5 năm rồi...
Liệu cô có còn lưu giữ một hình bóng Hắc Diệt ăn mày luộm thuộm, một hình bóng Hắc Diệt đi làm thuê khắp nơi luôn khoác lên mình những giọt mồ hôi nhễ nhại? Hay cô đã quên hết thảy?
Sự trái khoáy cũng từ năm đó mà kéo dài tiếp diễn cho đến tận bây giờ. Bước ngoặt của cuộc đời anh.
Một thân dấn bước vào giới hắc đạo, không phải tình cờ, có lẽ là do duyên số.
“Hữu duyên thiên lí năng tương ngộ,
Vô duyên đối diện bất tương phùng.” (*)
(*)Nghĩa là: Có duyên với nhau thì dù cách xa nghìn dặm cũng có thể gặp nhau, không có duyên thì đối diện với nhau cũng cảm thấy xa cách.
Hắc Diệt thầm nghĩ vẩn vơ rồi tự động bật cười lắc đầu. Vốn dĩ mấy năm về trước, anh không liên lạc với Lôi Hạ là vì không có khả năng, cô thay sim điện thoại, mà có nhớ nhung cô ra sao cũng không thể, một người thì chót vót tận tầng mây cao vút, lại còn là người đã có chồng...còn một người thì cứ lẹt đẹt mãi phía dưới không ngóc đầu lên nổi...
2 năm trở lại đây, anh mới nghiễm nhiên có chỗ đứng trong giới hắc đạo, đổi lại tất cả đó là những giọt nước mắt và máu đã rơi, những trận đòn roi khốc liệt cuồng loạn, những ngày tháng tuân thủ mệnh lệnh đanh thép, những trận truy lùng và chạy trốn đầy nguy hiểm rình rập, và những lần đối mặt với thần ૮ɦếƭ lẩn lút. Trở thành lão đại của cả một băng đảng, một đàn em thuộc hạ phía sau, không dễ dàng gì cho cam đối với anh.
Muốn trở thành người khác biệt, thì nhất định phải trải qua nhiều thứ đáng sợ mà người bình thường không màng nghĩ tới dù một lần.
Hắc Diệt đột ngột nhớ tới Cửu thúc Bằng Lãng, người anh em đặc biệt tốt của anh. Có chút tự hào khoe mẽ, nhưng người đàn ông ấy thật tình nhiều lần khiến anh phải cúi đầu nể phục.
Thâm hiểm và sáng suốt.
“Hắc Diệt...Hắc Diệt...” Một giọng nữ mềm yếu như lụa nặng trịch vang lên bên tai Hắc Diệt.
Anh giật mình nhìn chếch xuống...Lôi Hạ...Lôi Hạ...cuối cùng em cũng tỉnh!
Lôi Hạ nhắm hờ mi mắt nặng trĩu, cô cố gắng hít thở đảo mắt xung quanh một lượt...
Cô vẫn chưa ૮ɦếƭ.
Ánh sáng của nắng ban mai chói chang rọi vào thành cửa sổ hắt lên chiếc giường cô nằm, căn phòng nhuốm một màu trắng xóa, và một mùi hương gì đó...rất lạ lẫm...cũng rất quen thuộc...
Là mùi của xà phòng trộn lẫn với hương vị ấm áp của nắng đầu mùa...tim cô chợt khẽ khàng run lên...
Lôi Hạ như quên hết đớn đau chấp nhận mở choàng hai con ngươi trong suốt ra, lặng lẽ nhìn...nước mắt dấp dính nơi khóe mi cô, rỉ từng chút từng chút một...
Hắc Diệt...
Mấy năm rồi?
“Cô bé. Là tôi, Hắc Diệt, người luôn đứng phía sau đợi chờ em.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.