Editor: Browniie
Tuy rằng không thể nằm chung một cái giường nhưng có thể ngủ trên giường của Tạ Hoài Thanh cũng đủ khiến Hoắc Thành kích động rồi.
Tạ Hoài Thanh: "Cậu tắm rửa trước đi."
"Nhưng tớ..." Hoắc Thành nhỏ giọng nói, "không có ***."
Tạ Hoài Thanh mang cho hắn một cái mới và một bộ đồ ngủ sạch.
Hoắc Thành tắm rửa xong mặc quần áo ngủ của Tạ Hoài Thanh bước ra, quần và tay áo có hơi ngắn nên trông rất buồn cười, hắn còn thỉnh thoảng kéo mép *** qua lớp quần ngủ.
Tạ Hoài Thanh:...!Rất tổn thương lòng tự trọng luôn đấy.
Hoắc Thành: "Quần áo của tớ giặt sạch rồi, phơi ở đâu bây giờ?"
"Có máy sấy khô." Tạ Hoài Thanh nhận quần áo của Hoắc Thành rồi bỏ vào, "Nửa tiếng nữa là khô, cậu có thể thay lại quần áo của mình."
Hoắc Thành nhanh chóng nói: "Không cần thay đâu, thoải mái rồi." Chỉ là *** có hơi chật.
Tạ Hoài Thanh không nhìn hắn: "Tùy cậu."
Tạ Hoài Thanh tắm rửa xong, tóc chưa khô hẳn vẫn ướt dầm dề đi ra ngoài, hai má ửng hồng, như miếng đào mọng nước.
Hoắc Thành nóng hết cả người, trái tim đập bình bịch.
Tạ Hoài Thanh nhắc nhở hắn: "Cậu có thể vào ngủ rồi, tôi thay chăn ga mới rồi đấy."
"Ừa." Hoắc Thành giống như cô vợ nhỏ chuẩn bị vào phòng tân hôn, ngượng ngùng xoắn xuýt bước vào phòng ngủ.
Tạ Hoài Thanh theo vào, nói cho hắn chỗ bật đèn ngủ rồi chuẩn bị đi ra ngoài thì đột nhiên dừng chân, nhìn chỗ tủ đầu giường.
Nhưng cậu chỉ nhìn thoáng qua rồi lại đi ra ngoài, Hoắc Thành ở đằng sau nói chúc ngủ ngon, Tạ Hoài Thanh nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Hoắc Thành như suy tư gì nhìn qua, tủ đầu giường có một con thú bông nhìn giống con chó.
Thú bông được làm bằng vải, bên trên có rất nhiều miếng vá, trái một miếng phải một góc, màu sắc rực rỡ, thậm chí còn không nhìn ra dáng vẻ ban đầu, thế mà lại rất nghệ thuật.
Tạ Hoài Thanh nằm xuống ở phòng bên cạnh.
Cậu vẫn hay ôm món đồ chơi kia đi ngủ, từ lúc còn rất nhỏ đã ôm rồi, các con 乃úp bê khác cậu đều không thích, chỉ cần mình con chó kia.
Bởi vì ôm lâu năm nên nó cũ nát, bà ngoại Tạ Hoài Thanh cứ cách một khoảng thời gian lại phải giúp cậu khâu lại nếu không sẽ bị bục ra.
Nhiều năm đã thành thói quen, không ôm nó thì không ngủ ngon được.
Vừa rồi trải ga giường xong quên không lấy, bây giờ Hoắc Thành ở trong phòng nên Tạ Hoài Thanh ngại lấy.
Lớn như vậy vẫn còn ôm gấu bông đi ngủ, quá ngây thơ.
Qua tầm 5 phút, cửa phòng Tạ Hoài Thanh bị gõ vang.
"Sao thế?" Tạ Hoài Thanh hỏi Hoắc Thành.
Hoắc Thành cầm một lọ dầu: "Vừa rồi tắm hết mất rồi, bé giúp tớ xoa tí nữa đi."
Hoắc Thành ngồi xuống, không nói một tiếng đặt con chó màu sắc rực rỡ kia lên giường.
Tạ Hoài Thanh cũng không nói gì, vén áo Hoắc Thành lên, xoa dầu lên chỗ tím bầm của hắn.
Ánh đèn phòng ngủ ấm áp, bão táp ngăn ngoài khung cửa, trái ngược với căn nhà yên tĩnh.
Hoắc Thành cảm nhận được ngón tay vuốt ve trên eo mình, cơ bắp căng chặt.
Xoa xong, hắn xoay người đối mặt với Tạ Hoài Thanh.
Tạ Hoài Thanh bị hắn nhìn đến nổi da gà: "Nhìn tôi làm gì?"
Hoắc Thành như thể xông pha khói lửa, cắn răng hạ quyết tâm: "Nếu bé thật sự muốn...!ở trên, thì cũng không phải không được.
Tớ có thể."
Tạ Hoài Thanh sững sờ.
Sao lại đột nhiên nói cái này, xấu hổ quá.
Hoắc Thành không biết xấu hổ nói tiếp: "Dù sao bé cũng chỉ có thể ở bên tớ mà thôi."
Tạ Hoài Thanh đỏ mặt, tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ che đậy tiếng tim đập thình thịch của cậu.
Cậu sửng sốt một lúc lâu, nhẹ giọng nói: "Cậu có ngốc không."
Hoắc Thành không nghe rõ, còn kiên định biểu đạt quyết tâm: "Bé đừng không tin tớ, tớ thật sự có thể, nếu không bây giờ mình thử xem."
"..." Tạ Hoài Thanh đột nhiên đứng lên, lạnh mặt đẩy người ra ngoài, "Biến."
Hoắc Thành tí thì đập mặt vào cửa, đứng đó cân nhắc hơn nửa ngày.
Vừa rồi sao Tạ Hoài Thanh lại hỏi mình có ngốc hay không nhỉ...!Nghĩ nghĩ một hồi thì giương khóe miệng, cuối cùng cũng phản ứng lại rồi.
Trở về phòng ngủ, Hoắc Thành sung sướng lăn lộn trên giường, lại nghĩ đến con thú bông kia, bị sự đáng yêu của Tạ Hoài Thanh tấn công đến không kiềm chế được.
Phấn khởi quá mức dẫn đến kết quả là lăn qua lộn lại trắng đêm mất ngủ, trời tờ mờ sáng mới ngủ được.
*
Ngày hôm sau Hoắc Thành bị Tạ Hoài Thanh đánh thức, mắt không mở nổi ra, Tạ Hoài Thanh kéo hắn đi rửa mặt thì mới lên được tí tinh thần.
Tối qua chính Tạ Hoài Thanh cũng hơi mất ngủ.
Tự học sớm vừa tan, hai người đồng thời ghé lên mặt bàn ngủ bù.
Trịnh Hạo Từ và Lôi Bân ở một bên dùng ánh mắt khác thường nhìn chằm chằm ót của hai người bọn họ.
Trịnh Hạo Từ nhỏ giọng nói: "Áo cộc tay bên trong của Thành Thành chính là bộ hôm qua."
"Thật hay giả?" Lôi Bân khiếp sợ.
"Còn giả được hả, tao xác nhận mấy lần rồi."
"Thế...!nó không về nhà hả? Đêm qua hai đứa nó làm gì thế?"
"Chậc chậc." Trịnh Hạo Từ liên tục lắc đầu, "Tao bảo hai đứa nó đi net mày có tin không?"
"૮ɦếƭ tịt." Khiếp sợ qua đi, Lôi Bân nhìn cái ót có đôi có cặp kia cảm khái, "Không hiểu sao lại hâm mộ thế."
Đều chung phận chó độc thân với nhau, Trịnh Hạo Từ tỏ vẻ: "Tao cũng đồng cảm, thật ra cùng con trai..."
Hai người dừng lại một lúc rồi chậm rãi quay đầu nhìn người kia...
Sau đó đồng thời "Huệ" một tiếng, ghê tởm bỏ đi.
*
Tạ Hoài Thanh và Hoắc Thành mơ màng suýt ngủ gật cả một buổi sáng, cuối cùng tới giữa trưa mới tỉnh táo.
Vừa tỉnh thì đã nhớ tới đối thoại tối qua, không biết có phải do tác dụng tâm lý hay không mà mỗi khi Tạ Hoài Thanh thấy Hoắc Thành nhìn mình, ánh mắt đều lóe ánh xanh.
Dù sao thì cũng rất dọa người.
Buổi chiều tiết đầu tiên là tiết âm nhạc học trong phòng nhạc.
Khi tiếng chuông chuẩn bị vang lên thì một thầy giáo bước vào.
Bàn tay cầm phổ nhạc của Tạ Hoài Thanh nắm chặt lại.
Lần trước xuống cầu thang bắt gặp quả nhiên là người này.
Hoắc Thành không nhận ra động tác nhỏ của Tạ Hoài Thanh, thuận miệng nói: "Đổi giáo viên mới kìa."
Tạ Hoài Thanh không tiếp lời.
Nhưng mà từ trước tới nay cậu vẫn kiệm lời nên Hoắc Thành không nhận ra có gì không đúng.
Giáo viên âm nhạc mới tới khoảng hơn bốn mươi tuổi, mặc áo sơ mi với quần tây, tóc vuốt sáng bóng, đang giới thiệu bản thân với học sinh: "Chào các em, bởi vì cô Trần sắp đến ngày dự sinh nên xin nghỉ phép, sau này thầy sẽ dạy tiết này của lớp các em.
Thầy họ Tào, Tào Vĩ Giang."
Gã vừa nói vừa nhìn quanh phòng học, ánh mắt dừng trên người Tạ Hoài Thanh, biểu cảm rõ ràng có hơi kinh ngạc.
Tạ Hoài Thanh nhìn lại, ánh mắt lạnh băng.
Tào Vĩ Giang cười cười với cậu, bắt đầu lớp học.
Tiết âm nhạc với học sinh cấp 3 việc học nặng nề chính là tiết để thư giãn, ngẩn người ngủ gà ngủ gật hay làm bài tập môn khác, rất ít người nghiêm túc nghe giáo viên giảng về mấy cái giám định và thưởng thức âm nhạc nhàm chán.
Tạ Hoài Thanh vốn nằm trong số ít nghiêm túc nghe giảng nhưng lúc này lại ghé vào mặt bàn nằm ngủ.
Bởi vì nhìn người đang giảng bài kia sẽ khiến cậu nhớ tới mấy chuyện không tốt lắm.
Nhưng giáo viên mới tới lại rất hào hứng.
Tào Vĩ Giang đi đến bàn Tạ Hoài Thanh gõ gõ góc bàn: "Bạn học, mời em đứng lên trả lời, bản Ma Vương của Schubert kể về câu chuyện gì vậy?"
Tạ Hoài Thanh thậm chí còn không thèm đứng lên: "Tôi không biết."
"Vậy được, để thầy nói." Tào Vĩ Giang tiếp tục giảng bài của mình, có vẻ như không để ý chút nào đến thái độ của Tạ Hoài Thanh.
Hoắc Thành cuối cùng cũng nhận ra chỗ không ổn, chờ thầy giáo đi xa mới hỏi Tạ Hoài Thanh: "Bé biết thầy à?"
Tạ Hoài Thanh im lặng vài giây mới trả lời: "Ừm, trước kia dạy dương cầm cho tôi."
"Bé còn học đàn dương cầm cơ á." Hoắc Thành kinh ngạc, nhớ hôm qua Tạ Hoài Thanh còn nói mình từng học Taekwondo thì không khỏi đau lòng, khi còn nhỏ đã phải học nhiều như vậy, nhất định là vất vả lắm.
Tạ Hoài Thanh không thể hiểu được tại sao Hoắc Thành lại đột nhiên dùng ánh mắt trìu mến nhìn cậu vậy.
Nhưng hắn làm như vậy cũng khiến tâm tình của cậu bất tri bất giác tốt lên.
*
Có một số người vĩnh viễn không muốn gặp lại nhưng hiện thực lại không để người ta toại nguyện.
Tạ Hoài Thanh không nghĩ tới Tào Vĩ Giang cũng sẽ tới Băng Thành, hơn nữa còn làm giáo viên ở trường này.
Trường học dù lớn như vậy, loại trừ mỗi tuần một tiết âm nhạc thì ngẫu nhiên cũng sẽ gặp mặt nhau ở một góc nào đó trong trường.
Tạ Hoài Thanh giao bài tập tiếng Anh xong ra khỏi văn phòng Lương Dật, ngẩng đầu lên đã thấy người nhìn một lần là buồn nôn một lần kia.
Tào Vĩ Giang nở một nụ cười hòa ái, hàn huyên: "Hoài Thanh, sao thấy thầy mà lại làm như không gặp vậy, không chào hỏi một cái sao?"
Tạ Hoài Thanh lạnh lùng: "Ông không xứng làm thầy giáo."
Nụ cười của Tào Vĩ Giang cứng đờ trong chớp mắt, sau đó nhanh chóng khôi phục như thường: "Không phải thầy vẫn làm đến bây giờ sao."
Tạ Hoài Thanh vô cảm, tay rũ bên người nắm lại thành quyền.
"Em vẫn còn nhỏ tuổi, năm đó chuyển trường chắc phiền toái lắm nhỉ." Tào Vĩ Giang vỗ vỗ bả vai Tạ Hoài Thanh.
Tạ Hoài Thanh phản xạ có điều kiện hất tay gã ra, không nói một lời bỏ đi.
Đứng cùng một chỗ với người kia khiến người ta hít thở không thông.
Tạ Hoài Thanh trở về phòng học lấy bài tập vật lý ra làm, Hoắc Thành ngồi bên cạnh muốn nói lại thôi.
Vừa rồi hắn ở xa xa nhìn thấy Tạ Hoài Thanh nói chuyện với giáo viên âm nhạc mới tới, hình như không vui vẻ lắm, sau đó Tạ Hoài Thanh trở về dùng tốc độ như thần làm bài thi, chứng tỏ tâm trạng của cậu ấy rất tệ.
Hoắc Thành nhịn trong chốc lát, cuối cùng không nhịn được, ném cho Tạ Hoài Thanh một tờ giấy: [Ai chọc bé không vui rồi?]
Tạ Hoài Thanh viết một chữ rồi ném trở về: [Không.].
Kiếm Hiệp Hay
Nói dối.
Hoắc Thành thở phì phì nghĩ trong lòng, bất kể là không vui hay không ai chọc cậu ấy thì cũng đều là nói dối cả.
Hắn thấy hơi thất bại.
Hắn cho rằng quan hệ với mình và Tạ Hoài Thanh đã rất gần rất gần, nhưng lúc gặp chuyện, Tạ Hoài Thanh vẫn cứ muốn giải quyết một mình, không chịu chia sẻ với hắn.
Không giống hắn, chuyện gì cũng nói cho Tạ Hoài Thanh...
Nhưng nói thế...!cũng không đúng lắm.
Hoắc Thành đột nhiên nghĩ tới chuyện bị chôn vùi phía trước, tức khắc từ tức giận biến thành khủng hoảng.
Việc kia qua lâu rồi, thậm chí có đôi khi hắn còn quên có vụ này cơ.
Nhưng nói dối chính là nói dối, giống như một quả bom hẹn giờ không biết khi nào sẽ phát nổ.
Thế mà vừa rồi hắn còn dám tức giận với Tạ Hoài Thanh, hắn có tư cách gì mà giận chứ, Hoắc Thành nghĩ thầm.
Vấn đề này chưa được giải quyết, hắn sẽ vĩnh viễn lo lắng đề phòng, có lẽ nên tìm một cơ hội thẳng thắn nhân lúc Tạ Hoài Thanh có tâm trạng tốt, tranh thủ xử lý nhanh gọn lẹ.
Nhưng lại rất sợ Tạ Hoài Thanh từ đó sẽ không để ý tới hắn, không chịu tha thứ cho hắn.
Nhưng cứ gạt mãi như vậy, một khi Tạ Hoài Thanh tự mình nhớ lại, hậu quả có thể sẽ nghiêm trọng hơn hay không, dù sao hắn có rất nhiều cơ hội để thẳng thắn...
Àiii, khó xử quá.
Hoắc Thành không tự giác thở ngắn than dài, không nhận ra tốc độ làm bài của Tạ Hoài Thanh đã chậm lại.
Vừa rồi lúc ném lại tờ giấy cho Hoắc Thành, Tạ Hoài Thanh có quay đầu liếc một cái, cậu thấy trong nháy mắt kia trong mắt đối phương hiện vẻ mất mát.
Sau đó thì bây giờ người này đang nằm bò trên bàn rầu rĩ không vui.
Tạ Hoài Thanh thấy có lẽ do vừa rồi mình có lệ, khiến Hoắc Thành không vui.
Hay là phải nói sự việc kia cho hắn ư? Nhưng Tạ Hoài Thanh không muốn nói lắm, không phải hồi ức gì tốt đẹp, hơn nữa nói ra cậu cũng sợ ảnh hưởng tới tâm tình của Hoắc Thành.
Thật là khó xử.
***
Gấu: Không biết mọi người có để ý không nhưng chi tiết bạn Hoắc Thành vào phòng bé Tạ nhờ bôi lại thuốc rồi đặt gấu bông lên giường bé ấy.
Uiii nó soft thật sự, quan tâm bé đến từng chi tiết nhỏ nhất ấy..
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.